Chương 26: Thử (3)

Dã Vương thành lập tức ánh lửa nổi lên bốn phía, nhà trong Dã Vương thành phần nhiều là vật liệu gỗ xây, hơn nữa dùng cỏ lợp mái, quân Tần lại bắn hỏa tiễn mang dầu hỏa, lưu hoàng, lửa lớn lập tức lan ra khắp Dã Vương thành!

- Cứu hoả! Vội vàng cứu hoả!

Bạo Diên vội vàng chỉ huy quân phòng thủ bên trong thành cứu hoả. Trăm tính vạn tính, không tính đến việc quân Tần dám mạo hiểm thương vong to lớn đến gần phóng ra hỏa tiễn.

Tuy cao tầng quân Hàn trước cũng suy đoán quân Tần có thể sẽ phóng ra hỏa tiễn, vẫn cố ý hủy đi nhà cửa ở gần tường thành, nhưng không ai dự đoán được quân Tần lòng dạ ác độc như vậy. Vì dẫn tới hỏa tai, gây ra hỗn loạn, không tiếc mạo hiểm tạo thành thương vong cực lớn cũng phải làm như vậy.

Tuy nhiên, quân Tần rõ ràng đánh cược thắng. Quân Tần hành động ngoài dự đoán của mọi người đẩy mạnh sáu mươi bước đến gần Dã Vương thành.

Càng quan trọng là, quân Hàn rõ ràng không ngờ rằng quân Tần sẽ lớn mật như thế, quân Tần một vạn cung tiễn thủ bắn ra hỏa tiễn liền lui nhanh về phía sau, vì quân Hàn chuẩn bị chưa đủ, chỉ tạp thành tooprn thất mấy trăm người của quân Tần.

Trên đầu thành, quân Hàn lập tức hỗn loạn. Bên trong thành là người nhà của mình, mỗi một quân Hàn đều không tự chủ lo lắng cho người thân của bản thân.

Quân Tần lại nhân cơ hội này, tròn một vạn quân Tần nhân lúc quân Hàn thất thần đã đến dưới thành. Cũng lập tức bò lên tên nỏ do Công thành nỏ bắn ra, cũng có người nhanh nhẹn đã leo lên thang mây.

Trong khoảng thời gian ngắn, đầu tường Dã Vương thành thần hồn nát thần tính. Dã Vương thành giống như sắp phá thành.

- Đội chấp pháp! Người thối lui giết không tha!

- Các huynh đệ, bảo vệ tốt cương vị của mình. Bên trong thành lửa lớn tự có thái tử điện hạ dẫn người dập tắt! Nếu như các ngươi không giữ được tường thành, đó mới sẽ hại chết người nhà!

- Thái tử có lệnh, giết địch một người tiền thưởng trăm văn.

Liên tục mấy đạo mệnh lệnh, giáo úy quân Hàn đã thi triển cả ân uy dưới, quân Hàn hốt hoảng dần dần ổn định lại. Bắt đầu ra sức chém giết, quân Tần ý định leo lên đầu thành bị đuổi xuống.

Quân Tần chủ tướng Hồ Dương lạnh nhạt nhìn đầu tường Dã Vương thành hỗn chiến. Hắn tin tưởng, dưới thế công liên tiếp của mình, quân Hàn sớm hay muộn gì sẽ tan vỡ. Đến lúc đó, chính là lúc công phá Dã Vương thành.

Bây giờ, chính là thời điểm phá thành.

Một thập trưởng quân Tần nhếch miệng rộng, dữ tợn nhảy lên đầu thành, lập tức lao thẳng vào binh sĩ quân Hàn. Binh sĩ quân Hàn cảm thấy kinh hãi, theo bản năng lùi về phía sau, thập trưởng quân Tần làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

- Đi tìm chết!

Một đao lớn mang theo thế công mạnh mẽ chém thẳng vào cổ quân Hàn.

Quân Hàn hoang mang sắp trả giá bằng tính mạng của hắn. Hắn quên ưu thế trường thương trong tay, chỉ hoảng loạn cầm trường đưa lên cổ ngăn cản.

Kết quả chính là thân thương bị chặt, đầu rơi. Cái đầu quân Hàn bay lên vẫn mang theo xúc động, tại sao một đao này quá nhanh.

Không tiếp tục nhìn thi thể mất đầu, thập trưởng quân Tần đưa ánh mắt nhìn về đầu tường thành.

Chỉ thấy trên đầu thành đã có sáu, bảy mươi quân Tần leo lên, bọn họ tập trung lại một chỗ, chiếm cứ một góc trên đầu thành. Đến tiếp sau sẽ không ngừng có quân Tần bò lên.

Chỉ trong nháy mắt, thập trưởng quân Tần đã bổ khuyết sơ hở do đồng đội ngã xuống. Trận thế quân Tần vừa lộ ra sơ hở đã trở nên hoàn chỉnh.

- Chu Hợi, ta cho ngươi ba trăm thân vệ. Nhiệm vụ của ngươi chính là đánh đuổi quân Tần xuống, có nghe không?

Mắt thấy đầu tường thành sắp tan vỡ, Thái tử Nhiên bắt lại Chu Hợi, vội vàng ra lệnh.

- Vâng!

- Nhớ mang nỏ tay!

Thái tử Nhiên nhắc nhở.

Nỏ tay phóng ra xong, một tên nỏ lại cần phải nạp trở lại. Việc này cũng đưa đến binh lính quân Hàn không rất thích sử dụng nỏ tay, thời gian hai binh giao thủ rất ngắn, nỏ tay chỉ có thể phóng ra tên nỏ một lần lại phải thu hồi, trên cơ bản không có tác dụng lớn.

Thái tử Nhiên vì giải quyết một vấn đề này, cố ý treo bố cáo trọng thưởng cho xưởng quân công. Hễ ai có thể thiết kế ra liên nỏ sẽ có phần thưởng ruộng trăm mẫu, trăm lượng vàng.

Thật ra trong lòng Thái tử Nhiên không ôm nhiều hi vọng lớn, dù sao trong tư liệu lịch sử ghi chép liên nỏ phải đến cuối thời Hán mới được Gia Cát Lượng phát minh. Tuy nhiên có thể kích phát tính tích cực của thợ thủ công, nghiên cứu ra vũ khí mới cũng được.

Nào dự đoán được, ngày thứ hai đã có thợ thủ công yết bảng nói đã sớm có vật này. Chỉ có điều giá trị chế tạo rất cao, gấp mười lần nỏ tay bình thường.

Thái tử Nhiên mừng rỡ. Bất kỳ vật gì chỉ cần mới chế tạo ra sẽ có giá cực kỳ đắt đỏ, hơn nữa mọi người sẽ không biết cách tiết kiệm thành phẩm, trái lại biến một vũ khí sắc bén nằm trong kho, thật sự không làm tròn trách nhiệm!

Vì đại chiến lần này, trước khi đi, Thái tử Nhiên đã phân phối cho ba trăm thân vệ của mình một liên nỏ. Bây giờ vừa lúc phát huy công dụng.

Khi Chu Hợi chạy đến, quân Tần leo lên đầu thành đã hơn ba trăm người. Cung tiễn thủ đầu tường thành bị dồn vào một góc, mắt thấy đồng đội và quân Tần giằng co cùng một chỗ, cố tình giết địch lại sợ ngộ thương.

Mất đi cung tiễn thủ áp chế, quân Tần cuối cùng có thể yên tâm leo thành. Có xu thế không ngừng, một lần hành động đánh hạ Dã Vương.

Không phải quân Hàn đầu tường thành không cố gắng, mà là quân Tần thực phối hợp ăn ý, lực chiến đấu từng binh sĩ không phải quân Hàn yếu kém có thể so sánh.

Đầu tường thành nhỏ hẹp, có thể cung cấp vị trí cho bọn họ chém giết quân Tần cũng không nhiều. Quân Hàn đã đánh mất ưu thế số lượng, từ đó lâm vào tình cảnh lúng túng.

- Nằm xuống, bảo người của ngươi nằm xuống cho lão tử.

Chu Hợi vừa thấy chuyện lớn không ổn, kéo giáo úy bên cạnh.

- Ngươi là ai? Dựa vào cái gì lão tử phải nghe ngươi?

Giáo úy đã giết đỏ cả mắt rồi, mắt thấy thủ hạ binh lính ngã xuống, bản thân lại bất lực. Loại cảm giác đau lòng này người không trải qua vĩnh viễn không cách nào lĩnh hội.

- Nhìn, đây là thái tử lệnh bài.

Chu Hợi lấy ra lệnh bài của Thái tử Nhiên.

- Bây giờ, lập tức cho người của ngươi nằm xuống cho lão tử. Bằng không đừng trách lão tử lạm sát kẻ vô tội.

Chu Hợi để lộ nỏ tay.

Giáo úy sửng sốt, lập tức phục tùng mệnh lệnh.

- Các huynh đệ, đều nằm xuống cho lão tử, nằm xuống.

Trước mặt quân Hàn tuy nghi ngờ, nhưng vẫn phục tùng mệnh lệnh giáo úy. Chỉ có quân Hàn đứng trước nhất chém giết với quân Tần vì quá mức chăm chú không phục tùng mệnh lệnh.

- Bắn!

Trong mắt Chu Hợi lộ ra vẻ bất nhẫn, hắn vẫn ra lệnh.

- Phụt phụt phụt…

Vô số tên nỏ đâm vào cơ thể quân Tần, quân Tần vừa rồi còn chém giết bừa bãi đã mất đi tất cả sức lực, ầm ầm ngã xuống. Là ngã xuống đồng loạt, ngoài ra còn có dũng sĩ quân Hàn đang anh dũng chém giết với quân Tần.

Căn bản không có một tia dừng lại, Chu Hợi dẫn đầu ba trăm thân vệ lướt qua thi thể binh sĩ quân Tần, trực tiếp xông về phía quân Tần bên cạnh.

Lại giống như một lần sao chép hoàn mỹ, quân Tần không hề đề phòng bị giết chết hơn nửa. Cất xong liên nỏ trong tay, ba trăm thân vệ đánh về phía mười mấy quân Tần còn sót lại. Ba giây sau, quân Tần bị chém giết sạch sẽ.