Chương 25: Thử (2)

Chỉ thấy quân Tần dưới thành động tác thành thạo, phối hợp với nhau. Mỗi hai quân Tần giơ tấm lá chắn, yểm hộ đồng liêu nâng thang mây phía sau.

Cuối cùng, quân Tần dẫn đầu bước vào tầm bắn cung tiễn của quân Hàn. Quân Hàn trên cao nhìn xuống tên bắn ra vừa nhanh lại xa, cung tiễn thủ của quân Tần phải ngẩng đầu bắn vẫn sinh ra chênh lệch rất lớn, trận tiến chỉ còn cách nhau bốn mươi bước.

Tuy chỉ bốn mươi bước ngắn ngủi, quân Tần bỏ ra ít nhất năm trăm tính mạng binh sĩ.

Tiếp theo, quân Tần làm cho quân Hàn thấy được vì sao bọn họ là bách chiến bách thắng.

Chỉ thấy cung tiễn thủ quân Tần môn xếp thành 50 người một đại trận, 10 người một tiểu trận, mỗi đi cung tiễn thủ bắn ra mũi tên trong tay. Lập tức ăn ý lui lại phương trận phía sau, cùng lúc bổ sung mũi tên, về phương diện khác cũng là bổ sung thể lực. Lúc này sau một loạt binh lính đuổi kịp, lặp lại một loạt động tác vừa rồi.

Mỗi một quân Tần làm từng bước, giống như linh kiện trong một bộ máy móc, nghiêm mật chặt chẽ.

Đầu tường thành quân Hàn biểu hiện lại tạm được. Tuy bọn họ cũng cố gắng, nhưng không đủ phối hợp. Một cung tiễn thủ một khắc càng không ngừng bắn ra mười mũi tên sẽ kiệt sức. quân Tần cung tiễn thủ, bởi vì có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi, có thể bắn tên thời gian dài.

Nhất là quân Tần xây dựng xong tháp cao và xe lỗ, cung tiễn thủ quân Tần có thể từ trên cao nhìn xuống bắn quân Hàn trên đầu thành. Quân Hàn địa hình ưu thế đã bị xóa đi rất nhiều.

Tuy dọc đường đi quân Tần ít nhất bỏ lại hai nghìn bộ thi thể, nhưng cuối cùng, dưới sự che chở không sợ chết của cung tiễn thủ quân Tần, đội cảm tử đã nhấc lên thang mây.

Chiến tranh đã bước vào tiết tấu quen thuộc của quân Tần.

Quân Tần đội cảm tử giống như sói đói ngửi thấy mùi máu tươi, theo thang mây leo lên tường thành. Quân Hàn chưa trải qua chiến sự rõ ràng có chút hoảng loạn, dù bị quan quân quát mắng cũng chỉ luống cuống tay chân đem đá lớn, khúc cây vô tình đẩy xuống, ngược lại cũng đập chết một mảnh quân Tần.

Thành thật mà nói, nếu như là dã chiến, quân Tần có thể đánh tan quân Hàn có nhân số gấp bốn năm lần mình. Đây là sự khác nhau giữa bách chiến chi sư và quân đội lâu lâu mới chiến.

Nhưng, tường thành cao lớn đã xóa đi chênh lệch giữa hai bên. Rất nhiều quân Tần anh dũng bị cung tiễn không chút bắt mắt, tảng đá giết chết, vũ dũng của bọn họ còn chưa kịp phát huy đã bị dìm vào trong biển người.

Đây là chiến tranh tàn khốc, cũng là chiến tranh vô tình.

Dù là chiến sĩ cường đại cũng có thể bị một mũi tên nỏ giết chết, sĩ khí cao đến đâu cũng phải chết dưới tảng đá lớn.

Chiến tranh, không có đạo lý gì để nói. Ngươi chỉ có thể lấy dũng khí, cầu khẩn mình trước khi chết chém ra một khoảng đất trống cho đồng đội xông lên, mà không phải chết không có tiếng tăm gì trên con đường xung phong.

- Bắn cung! Bắn cung cho lão tử!

Trên đầu thành, một quân hầu quân Hàn đang tức giận quát mắng thủ hạ đang thở hổn hển nấp dưới lỗ châu mai.

Có lẽ không ngừng có đồng đội bên cạnh chết đi đã kích thích binh sĩ quân Hàn, binh sĩ quân Hàn không hề có kinh nghiệm chiến tranh run lẩy bẩy, cũng không dám đứng dậy bắn tên, rất sợ mình sẽ bị bắn thành con nhím. Bọn họ giống như đà điểu quyệt mông, giấu đầu mình xuống đất.

Đây là thử thách chiến trường mà mỗi tên binh lính đều phải trải qua. Mỗi một tên lính mới lên chiến trường đối mặt với máu tươi sẽ có hai khả năng, một loại là sợ hãi, một loại khác chính là bị đồng đội hi sinh kích thích, trở nên ngông cuồng mất lý trí.

Lòng mang khủng hoảng bình thường sẽ chết trong khủng hoảng, mất lý trí lại sẽ mang điên cuồng đi về hướng diệt vong. Bởi vì ở trên chiến trường, chỉ có bình tĩnh mới có thể giúp cho ngươi sống sót.

Ngươi có thể lòng mang khủng hoảng, bởi vì không ai không thương tiếc tính mạng của mình, nhưng lão binh có kinh nghiệm trăm trận chiến biết làm thế nào khắc phục khủng hoảng và chuyển hóa thành động lực.

- Đều đứng lên cho lão tử!

Quân hầu lại phẫn nộ.

- Lại không đứng dậy, lão tử sẽ trị tội các ngươi như đào binh. Các ngươi muốn bị đội chấp pháp chém đầu hay chém giết quân Tần?

Mắt thấy mấy tên tân binh đã sợ vỡ mật, quân hầu không do dự nữa, trực tiếp một tay giơ lên một binh sĩ nhìn khoảng mười tám, chín tuổi, gác thanh đao trên cổ của hắn, vẻ mặt dữ tợn nói:

- Ta đếm ba tiếng, bắn tên cho lão tử! Quân đội của lão tử không nên có người nhu nhược! Trong ba tiếng ngươi dám không bắn tên, lão tử lại ném ngươi xuống!

Bị quân hầu cưỡng bức, quân Hàn trẻ tuổi nơm nớp lo sợ cầm lấy cung tiễn. Bởi vì quá căng thẳng, mũi tên trong tay liên tục loay hoay mấy lần mới miễn cưỡng khoác lên dây cung. Cuối cùng, trong tiếng cảnh cáo cuối cùng của quân hầu, tiểu binh quân Hàn bắn ra mũi tên trong tay!

Có lẽ là thời vận đến, quân Hàn vừa giương cung bắn mũi tên có thể không trúng được kẻ địch nào, cuối cùng mũi tên này lại vô cùng may mắn bắn trúng một tên quân Tần đang lao tới.

Nhìn quân Tần chậm rãi ngã xuống, quân hầu hài lòng vỗ vai binh sĩ trẻ tuổi này, gào thét lớn:

- Không sai! Lão tử có ác hơn nữa cũng không ngoan độc bằng quân Tần!

Nói xong không để ý quân Hàn trẻ tuổi phản ứng, tiếp tục tổ chức quân Hàn khác tiến hành phản kích.

Đây chỉ chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ trong chiến tranh.

Khác với thượng cấp quân Hàn đốc thúc, thậm chí phải phái đội chấp pháp canh phòng nghiêm ngặt quân phòng thủ lùi về phía sau, quân Tần tấn công ngay ngắn có trật tự, mỗi người thậm chí nóng lòng muốn thử. Mắt thấy đồng đội bên cạnh ngã xuống, quân Tần cũng không quan tâm.

Bọn họ chăm chú bắn ra mũi tên trong tay, chăm chú leo lên phía trước. Bọn họ duy nhất cần phải làm là nhanh chóng công phá Dã Vương thành, chỉ có phá thành, có khả năng báo thù vì đồng đội đã chết. Bọn họ biết rõ, lúc này khóc sướt mướt giống như đàn bà cũng không làm nên chuyện gì, khóc là độc quyền của người thất bại! Bọn họ sau khi công phá Dã Vương thành, sẽ nhận được phần thưởng của người thắng, ba ngày cướp bóc, công lao lớn, càng nhiều ruộng đồng, ít phải lao dịch.

Chiến tranh thảm khốc đã giằng co tiếp cận một canh giờ, mỗi giây mỗi phút, Tần, Hàn hai quân đều có vô số binh lính ngã xuống. Càng thê thảm là cung tiễn thủ hai quân, bọn họ tiến hành đối chiến máu lạnh nhất.

Hai bên một dựa vào địa lợi, một dựa vào phương trận, lấy mạng đổi mạng, lấy máu thay đổi nhân viên. Dần dần, cung tiễn thủ trên đầu thành quân Hàn đã đổi thành một nhóm người, một đối khác đã biến thành thi thể từ lâu. Quân Tần cũng phải trả cái giá thê thảm, có mấy phương trận bị tiêu diệt hoàn toàn, vẫn có mấy đội bị chẻ thành mười mấy tiểu trận.

Không một ai lùi về phía sau, bởi vì lùi về phía sau sẽ buông tha ưu thế lớn nhất. Hai bên cắn răng, liều mạng thương vong. Quân Hàn nếu bại, ý nghĩa quân phòng thủ tường thành hoàn toàn mất đi yểm hộ, phải đối mặt với đội cảm tử và cung tiễn thủ quân Tần giáp công. Quân Tần nếu bại, cung tiễn thủ quân Hàn lại có thể không chút kiêng kỵ công kích đội cảm tử quân Tần đang leo lên thang mây.

Đối mặt với tổn thất bên mình, chủ tướng hai bên vung tay lên, cung tiễn thủ phía sau đợi lệnh nhanh chóng bổ khuyết chỗ trống.

Thời điểm quân Hàn lực chú ý tập trung ở đầu tường thành, quân Tần lại hành động. Trên trăm binh sĩ quân Tần thúc tông xe thong thả nhưng vô cùng kiên định lao về phía cửa Dã Vương thành. Trên xe là thanh gỗ lớn bọc đầu sắt.

- Cẩn thận tông xe!

- Dầu hỏa! Nhanh! Mau chóng rót dầu hỏa cho ta!

Quân Hàn đầu tường thành vô cùng kinh ngạc, mấy âm thanh kêu lên.

Lập tức, mấy thùng lớn dầu hỏa từ trên đầu thành trút xuống. Không cần tướng quân phân phó, tự có binh lính thành thạo bắn hỏa tiễn.

Lửa lớn trong dự đoán không xuất hiện, một giáo úy quân Hàn hoảng loạn địa nhìn về phía tông xe quân Tần dưới thành. Lại là phát hiện tất cả tông xe đều bọc một tầng lá sắt, số ít nơi không có lá sắt che cũng có da trâu bao bọc. Hơn nữa tông xe quân Tần đơn giản, càng ít nơi có thể dính dầu hỏa, không trách được thế lửa không lên nổi.

- Đá lớn, vội vàng ném đá lớn cho ta.

Nghe được phân phó, quân Hàn vội vội vàng vàng cầm lên đòn bẩy, nữ thần may mắn hình như đứng về phía quân Hàn, bình thường tuy cần ba đòn bẩy, ngày hôm nay chỉ cần hai đòn bẩy đã khiến tông xe của quân Tần trúng bốn năm khối đá lớn, cuối cùng không cam lòng đổ xuống đất.

Mắt thấy một kế không thành, quân Tần lại có thêm một kế.

Dưới sự chỉ huy trung quân đại doanh quân Tần, một vạn cung tiễn thủ chống chọi với cục đá, tên nỏ như cuồng phong bạo vũ của quân Hàn, bọn họ bắn hỏa tiễn đang bốc cháy về phía tường thành.

- Cẩn thận hỏa tiễn!

Mấy âm thanh vội vàng vang lên trên đầu tường thành, quân Hàn cho rằng hỏa tiễn đang bắn về phía bọn họ, thời điểm đang muốn tránh né, lại nhìn thấy hỏa tiễn xẹt qua đầu tường thành, bắn thẳng đến vào trong thành.