Chương 9: Liên Minh Cướp Tiêu!

Tên lãnh chúa này tên là Lý Thế Khải. Binh lực hiện tại của hắn là 200 kỵ binh. Tuy chưa tiến bậc, nhưng nhìn chung những kỵ binh này cũng rất ra trò. Là tinh anh trong những kỵ binh chưa tiến hoá.

Quốc Kỳ một vòng tròn trắng trên nên cờ màu vàng ánh kim. Các Kỵ Binh với trang phục chói sáng giữa ban ngày nhìn thật khó chịu. Nếu nói đây là đội kỵ binh màu mè cũng không quá khoa trương.

So với các vị Lãnh Chúa khác, ngay cả Việt Phong cũng vậy, luôn ưu tiên chọn Kỵ Binh sử dụng mâu hoặc thương làm nền tản. Vậy mà tên này lại chọn kỵ binh dùng kiếm.

Không biết bằng cách nào đó hắn có thể tốn tại đến bấy giờ.

“ Việt Phong huynh, có phải ý của huynh là chiếm hữu xe tiêu đúng không?”

“ Đúng vậy, chia 5:5 thế nào?”

“ Đồng ý. Nhưng mà ta sợ có rủi ro khi không hoàn thành sự kiện sẽ không biến có vấn đề gì không.” Nói xong giọng của Thế Khải chùn xuống một xíu.

“ Nếu sợ thì ngươi có thể rút lại.” Việt Phong tỏ ra thái độ xem nhẹ, sau đó thúc ngựa lên mấy bước.

Mấy binh sĩ của Thế Khải thấy thế tỏ vẻ hung hăng muốn chém chết kẻ đã dám hỗn xược với lãnh chúa của họ.

Nhưng lúc này Lỗ Tấn rút thanh trường đao ra chặn lại, khí tức lạnh lùng, ma mị của Tuyệt Ma Công Pháp toát ra đôi chút, hù doạ mấy kẻ kia một phen.

“ Này, này, đừng có mà làm càn.”

Thấy ồn ào ở phía sau, Lý Thế Khải đưa tay ra hiệu cho binh sĩ lui lại, sau đó họ mới chịu dừng lại hiềm khích.

Sau đó Thiết Kỵ do thám trở về báo tin rằng có một đoàn quân ở đằng trước.

Sau đó Việt Phong và Thế Khải thúc ngựa theo sau thiết kỵ do thám.

Đến nơi, họ xuống ngựa dùng ống nhòm để quan sát. Cố gắng ẩn nấp thân thể kỹ nhất có thể bởi vì kẻ địch cũng có ống nhòm mà quan sát ngược lại.

Đoàn quân khá đông, là một liên minh của ba phe. Có thể thấy rõ thông qua trang phục hoặc Quốc Kỳ của chúng.

Chúng tạo đội hình phòng thủ khá chắc chắn.

Một đội bộ binh cầm trường mâu tạo thành hình chữ nhật bao quanh 3 chiếc xe tiêu số lượng tầm 300 người. Quốc Kỳ là một hình bán nguyệt trên nền cờ đen.

Bên trong lại có bộ binh cầm đoản đao số lượng tầm 200 người. Quốc Kỳ là một hình 3 cái đầu sói màu đỏ trên nền cờ trắng.

Và bên ngoài là một đội kỵ binh có số lượng 100 người. Quốc Kỳ là một hình 100 chấm tròn nhỏ màu trắng ở góc trái lá cờ, trên nền cờ màu xanh lam.

Nếu phân tích thế phòng thủ này chính là hai loại bộ binh phòng chống kỵ binh địch. Khi bộ binh bị cung binh tấn công thì kỵ binh lại truy tìm mà tiêu diệt.

Liên mình này nhìn chung khá ổn, loại hình chiến đấu khá bài bản.

Thế nhưng, cũng có một nhược điểm. Chỉ cần bên phe công có hai loại quân, một là cung thủ tấn công vào xe tiêu. Khi kỵ binh chúng xông lên thì dùng bộ binh dùng mâu phòng thủ.

Không biết xung quanh đây còn có liên minh nào như vậy hay là không.

Lý Thế Khải và Việt Phong bàn bạc đối sách tác chiến nhưng đa số đều đi đến bế tắc. Sẽ là tổn thất lớn nếu cứ đâm đầu vào đánh không suy nghĩ như vậy.

Lý Thế Khải bỗng nảy ra một ý.

“ Hay là chúng ta liên minh với một phe có cung binh?”

“ Thế ngươi muốn chia 3 số phần thưởng à?”

“ À, haha, haha, là ta tắc trách rồi.” Lý Thế Khải gãi gãi đầu cười trừ.

“ Thế Việt Phong huynh có cao kiến gì không?”

Việt Phong tỏ ra thần thái ngầu lòi, miệng thổi cát trên tay. Dùng hai tay phủi phủi, từ tốn nói.

“ Thay vì ngồi chờ đợi một liên minh nào có cả cung binh và mâu binh thì chúng ta thà tạo cơ hội cho một phe cung binh nào đó mà thôi.”

Lý Thế Khải nghe thấy Việt Phong nói rất là hay ho nhưng cũng không biết hay chỗ nào. Hắn có chút khúc mắc liền hỏi ngay.

“ Tạo cơ hội bằng cách nào?”

“ Tìm cái đã.”

Lệnh được phân bố, các thiết kỵ lẫn kỵ binh phân tán lực lượng tìm kiếm trên hướng di chuyển của xe tiêu, mà tìm kiếm một phe cung binh đang mai phục.

Một lúc sau, tin tốt trở về, là từ một kỵ binh trong quân của Lý Thế Khải.

“ Bẩm Chúa Công. Đã phát hiện một đội cung binh đang mai phục tại một vách đá cao. Xe tiêu muốn đến đích, một là qua nơi này, hai là đi đường vòng.”

Nhưng lúc này Lý Thế Khải lẫn Việt Phong đang bận đánh lỡ cỡ ván cờ vua.

“ Phong Hậu.” Lý Thế Khải mừng rỡ.

Nhưng lúc này Việt Phong cười lạnh. Nhẹ nhàng phát lên hai tiếng.

“ Chiếu tướng.”

“ Aaaaaa!” Thế Khải vò đầu bứt tóc. Sau đó đứng dậy chạy lại đá vào đít người binh sĩ vừa rồi.

“ Hừ, do ngươi mà ta thua đó. Phạt ngươi tối nay không ăn cơm.”

Sau đó hắn nhìn về phía Việt Phong, than thở.

“ Phong huynh, ta chỉ còn 1 thẻ Bạch Tinh này thôi đó. Huynh có thể nào…”

“ Không!”

“ Lạnh lùng quá. Ta đã thua 10 ván rồi sao.”

Nói xong, mọi người cùng nhau đi đến vị trí mai phục của đội cung binh kia. Nhưng binh sĩ khi đến lại tụ tập ở dưới vách đá để tránh tầm quan sát của phe cung binh kia. Còn Việt Phong và Thế Khải thì lén lút lên quan sát địa hình.

Nơi này bao quanh là hai vách đá dài vào cao đến 30 mét, để lộ ra một cái khe rộng tối thiểu 20 mét.

Một bên vách chính là cung binh đang mai phục, số lượng có đến 200 cung binh.

Một bên vách còn lại chính là liên minh của Việt Phong và Thế Khải.

Muốn lên được vách đá phải chạy sang hai bên đầu và cuối vách mới có thể lên được. Hoặc còn cách khác chính là leo. Dù sao vách đá này cũng nghiêng 60 độ, khá là dốc, không có đồ nghề để leo thì không thể lên được.

…..

Liên Minh vận tiêu đã đến nơi mai phục, họ cũng muốn hoàn thành sự kiện sớm nhất có thể cho nên quyết định vượt qua vách đá này.

Nhưng họ cũng cảm thấy nơi này rất dễ có mai phục. Dù sao trên đường đi vận tiêu cũng chưa có xảy ra một cuộc chiến nào. Điều này quá là không bình thường.

Sau một chút thương lượng, một số kỵ binh được cử ra do thám hai bên vách đá.

Nhưng lúc này từ một bên vách đá lại xuất hiện một toán kỵ bên hơn một trăm người lao đến. Nhưng đối phương lại chỉ vây chứ không đánh.

Bên liên minh vận tiêu cũng vậy, họ khá bình tĩnh xử lý. Ngay khi phát hiện kỵ binh tấn công, thì mâu binh đã tiến lên phía trước phòng phủ bao quanh tất cả mọi người bên trong. Họ tạo thành hai lớp mâu binh đứng xen kẻ nhau giữ chắc mũi thương.

Lúc này, do thám phe cung binh thấy vậy liền chạy về báo tin. Lãnh chúa của chúng biết tin thì giả bộ làm ngơ, không bày ra động tĩnh nào cả. Điều này cũng nằm trong dự liệu của Việt Phong.

Hai liên minh giao chiến, dại gì mà lại tham chiến cùng? Chưa kể hai bên đều có kỵ binh, là khắc tinh chí tử của cung binh. Tốt nhất cứ chết hết đi là được.

Thế nhưng Hai bên liên minh đều án binh bất động. Bên liên minh 3 thành cảm thấy thời gian cứ kéo dài như vậy không phải là cách. Biết đâu các thành khác cũng đang trên đường hành quân đến. Vì vậy mà quyết định đẩy nhanh cuộc chiến, nhưng cũng không dám dẫn kỵ binh tiến lên đánh.

Theo bước tiến từng bước của bộ binh, thì bên liên minh Việt Phong – Thế Khải cũng lùi một số bước tương tự. Mà hướng lùi lại là bên trong hai vách đá.

Sợ có mai phục bên liên minh ba phe cho quân dừng lại. Nhưng chưa kịp bàn bạc gì cả thì đã bị Việt Phong khiêu khích.

“ Các ngươi có giỏi thì đi đường vòng, chứ đi qua đây chỉ có con đường chết.”

Kế khích tướng như vậy cũng lộ liễu quá đi. Người không có khuyết tật về não mới không nhận ra.

Việt Phong lại nói tiếp.

“ Chúng ta tới đây chỉ làm mồi nhử các ngươi thôi, cung binh của chúng ta đang ở trên kia mai phục. Chỉ có một đội 200 người cũng đủ để diệt hết các ngươi. “

Nhưng sau câu nói này lại làm làm đối phương phân vân, thay đổi cách nghĩ.

Các lãnh chúa bắt đầu liếc qua liếc lại. Thì phát hiện lối đi lên hai bên vách đá trống trải duy chỉ có một đội gồm mười mấy người đang cố bảo vệ một bên vách đá, mà bên kia lại không có ai. Từ đó, mới lấy dữ kiện làm tiền đề cho sự suy luận.

Có thể bọn chúng không có mai phục, và tên này chỉ đang bốc phét nhằm không cho bọn họ đi qua. Tức là lối đi này tương đối an toàn, chỉ có một đội đang làm màu này thôi. Nhìn xem đội quân canh giữ vách đá với đội quân đang đứng trong khe mang cùng một bộ đồng phục. Chứng tỏ rằng chúng chỉ đang bày mưu mà thôi.

Hoặc có thể cho là bọn chúng có mai phục thật sự, thì cùng lắm chỉ có bọn cung binh là cùng. Nếu có cả bộ binh thì việc gì chúng lại tốn hơi sức thế kia.

Mà 3 tên lãnh chúa có hai tên chỉ huy bộ binh. Riêng có 1 tên chỉ huy kỵ binh. Mà nhiệm vụ do thám kẻ địch trên vách đá này không ai khác phù hợp hơn kỵ binh.

2 phiếu thắng 1 phiếu. Đội kỵ binh bị buộc phải dẫn binh đi điều tra bên vách đá kia. Dù có bộ binh mai phục thật thì chỉ có đám kỵ binh này chịu thiệt mà thôi.

Thế là đội kỵ binh rời khỏi trận hình phòng thủ, tiến công lên vách đá. Nhưng lúc này tên lãnh chúa đó lại nghĩ.

Sao mình phải sợ, từ khi nào mình lại nhát gan như vậy. Bộ binh thì đã sao? Có thì cứ giết hết là được.