Chương 10: Kế Trong Kế!

Kỵ Binh của liên minh 3 phe ùn ùn lên vách đá. Số lượng 200 người ngựa đều đều giống như chim vỡ tổ.

Đám Kỵ Binh gác lối lên vách đá thấy thế cũng chỉ biết bỏ chạy.

“ Đấy ta chắc chắc chúng không có ai đâu. Nhìn chúng hớt hãi mà chạy kìa.”

“ Đúng vậy, chúng ta cứ tiến vào hù cho tên đang bốc phét kia một trận.”

“ Ha ha.”

Thế là bộ binh của liên minh 3 phe cứ vậy mà tiến vào vách đá, đám kỵ binh cứ lùi lại, lùi lại. Khi bộ binh tiến khá sâu vào lúc này đám kỵ binh cong đuôi bỏ chạy.

Đám binh sĩ bộ binh nhìn mà cười một tràng dài.

Từ trên vách đá, Lãnh Chúa của phe cung binh cũng liên tiếp nhận được tình báo. Sau đó hắn cũng trầm trồ về sự giúp đỡ của đám kỵ binh kia.

Họ đã cứu mình một mạng ngăn không cho kỵ binh kẻ địch tràn lên, lại tạo cơ hội chi mình giết định. Thôi thì đành phải liên minh ngầm với họ rồi.

Nói xong, tinh thần của Lãnh Chúa cung binh cũng tăng vọt. Hắn lấy lại được tin tưởng vào đồng minh. Trước đây, bản thân hắn ở trái đất vốn bị lừa đã nhiều, nên không thể tin tưởng một ai cả. Đây là lần đầu tiên hắn thấy rung động.

Lúc mà liên minh vận tiêu đi vào tầm bắn. Phe cung binh tấn công rất quyết liệt. Bắn chết vô số kẻ địch. Phe liên minh 3 phe đội hình tan tác. Liền ra sức đẩy 3 chiếc xe tiêu quay về cổng vào.

“ Mẹ nó, có mai phục thật, phe kỵ binh đâu hết rồi, làm ăn gì như rùa bò vậy.”

“ Mau chạy đi.”

Phe liên minh chết hơn phân nửa. Thế quân loạn, chạy bán sống bán chết. Tưởng chừng tránh được tầm bắn cùa cung thủ là xem như ổn, nhưng bọn kỵ binh lúc nãy lại bắt đầu phản công.

“ Mau, mau, phòng thủ bọn kỵ binh.”

Nhưng lúc bấy giờ có mấy ai nghe được? Mà chưa kịp dựng trận hình đã bị kỵ binh đuổi kịp.

Những kỵ binh là quân của Thế Khải. Hơn 100 kỵ binh cứ thế mà càn quét loạn quân. Chúng chết như rạ. Có vài kẻ phản kháng thành công nhưng cũng không cầm cự được lâu.

2 tên lãnh chúa cùng một số binh lính đã dựng xong hàng mâu phòng thủ cỡ nhỏ nhưng lại bị Việt Phong dùng trường đao một chém phá vỡ.

Mâu thì bị gãy, người thì bị chém đứt. Nhuốm hàng phòng thủ kẻ địch trong vũng máu.

Hai tên lãnh chúa liên thủ lại với nhau công kích Việt Phong. Hai tên này trước chỉ là võ sư, nên so với công pháp Tuyệt Ma Đao mà Việt Phong đã thuần thục, thì chênh lệch cực kì lớn.

Hai người họ chỉ có thể cầm cự một lúc mà thôi. Vì để ngựa chiến của mình không bị chúng chém què giò, nên Việt Phong xuống ngựa cứng đối cứng.

Các chiêu thức trong Thập Tam Tuyệt Ma Đao được tung ra. Phải dùng đến 5 chiêu mới có thể hạ được bọn chúng.

Tuần đầu tiên, không ai có đủ dư tài phú để mà tăng cho bản thân cả. Hầu hết là đều dùng vào tăng cường binh lực.

Mạnh đến mấy đi nữa, cũng không thể nào một mình chống chọi lại cả một đội quân.

Trường hợp hai tên lãnh chúa này đánh với Việt Phong chỉ là tình thế ép buộc mà thôi.

….

Trước đó một lúc, đội Kỵ Binh của liên minh 3 phe tấn công lên vách đá. Nhưng bấy giờ lại bị chặn đường bởi Thế Khải và đội Thiết Kỵ Chiến Đao của Việt Phong.

Tuy con đường này không có dốc lắm, nhưng cũng phần nào tạo thêm lợi thế cho Thế Khải khi từ trên công xuống. Chưa kể thực lực của Thiết Kỵ Chiến Đao vượt trội hơn rất nhiều.

Hai bên hung mãnh lao vào nhau chém giết dữ dội. Nhưng thế quái nào chịu nỗi cái khí thế ma mị toát ra từ các Thiết Kỵ.

Ngay cả Thế Khải cũng trầm trồ về lực lượng của đội quân này.

Lẽ nào là binh sĩ tiến cấp từ Nhà Lính?

Bây giờ hắn mới đánh giá một lượt. Từ trang phục, cho đến kỵ mã, vũ khí cũng tinh xảo hơn rất nhiều. Khi đội quân này thể hiện ra sức mạnh mới khiến cho người ta nhìn bằng con mắt khác.

Tên lãnh chúa bên liên minh ba phe cũng kinh ngạc. Nhưng đã không kịp rút lui nữa rồi. Hai hên đã giao chiến quyết liệt.

Ngoài binh sĩ là Thiết Kỵ Chiến Đao ra còn có một số binh sĩ của Thế Khải cũng tham chiến.

Quân của Lãnh Chúa liên minh 3 phe liền bị tan tác từ khi nhập trận. Số lượng thì suýt xoa nhau, địa hình thì thua thiệt một chút, thực lực thì khỏi phải nói.

Thế nhưng với ý chí quyết tâm, liều mình, bọn chúng cũng làm chết được vài người nhưng cũng chỉ là binh sĩ của Thế Khải.

Còn đánh với Thiết Kỵ Chiến Đao, đỡ một chém của họ thôi cũng tê rần cả tay. Nhất là khi họ tung ra hai cú chém chéo nhau cùng một lúc, liền không thể cản phá nổi.

Thế Khải áp sát được Lãnh Chúa bên đối phương, hai người trao đổi chiêu thức đến bất phân thắng bại. Các binh sĩ dường như hiểu chuyện liền không đến trợ chiến. Có lẽ đây là vinh quang của lãnh chúa mà không một ai dám tổn hại. Đến cả Lỗ Tấn, cũng biết sự tôn trọng, mặc dù trong hai người này, không ai là chúa công của hắn cả.

Thế Khải một kiếm đâm tới ngực của đối phương nhưng đối phương lấy kiếm chém một đường cong hoá giải. Sau đó hắn còn phản công trường người tới phía trước đầu ngựa, thực hiện một cú chém bằng hai tay.

Thế Khải cố lấy kiếm của mình đón đỡ nhưng lực đạo quá mạnh làm kiếm của hắn bị chếch về phía sau, còn thế kiếm của đối phương vẫn hừng hừng lao tới.

Thế Khải nghiêng người, nằm dài trên lưng ngựa, sau đó tay nắm dây cương kéo lấy một cái thật mạnh. Con ngựa hí vang, nó đứng lên bằng hai chân sau, và co hai chân trước lại đá vào đầu kỵ mã của đối phương. Chẳng may đầu của tên Lãnh Chúa cũng ở đó liền bị một cước chấn động.

Tuy thực hiện được đòn đó nhưng Thế Khải cũng đã bị rơi xuống ngựa. Trong lúc đối phương đang choáng váng, hắn một thân lao đến tấn công liên tục. Thế kiếm loạn xạ nhưng khá uy lực. Đối phương chống trả được vài đường kiếm sau đó cũng bị chém, bị đâm cho máu chảy nhuốm đỏ cả bộ sáo trang. Kết quả bị Thế Khải giết chết.

Số binh sĩ còn lại cũng dần dần bị tiêu diệt hết. Có vài tên bị khống chế, nhưng một lúc sau, cũng chết theo lãnh chúa của chúng.

Ở đằng này, hai tên lãnh chúa còn lại cũng không phải là đối thủ của Việt Phong. Chỉ giao lưu vài chiêu đã không thể chống đỡ, kết quả là chết đến không thể chết lại.

Thế Khải lúc này cũng mang thủ cấp của tên Lãnh Chúa kia đến.

“ Phong huynh, đã xử lý xong rồi sao. Kế này của huynh thật là cao minh nha.”

“ Còn phải nói, nếu ngươi có lòng tôn sùng ta như vậy, thì ta hai xe, ngươi một xe, thế nào.”

“ Cái này…” Thế Khải ngẫm nghĩ một lúc sau đó thở dài một hơi nói tiếp: “ Được, dù sao cũng nhờ kế của Phong huynh ta mới chiến thắng mà tổn thất ít đến vậy.”

Việt Phong cũng không ngờ, hắn chỉ nói chơi vui như vậy thôi không ngờ tên này lại làm thật. Vậy cũng tốt a.

Cung binh từ trên vách đá nghiên 60 độ cũng chạy xuống dưới. Sợ tới trễ lại mất phần. Với lại hắn cũng tin tưởng hai người này khi cứu hắn một mạng.

“ Này, chia cho ta với chứ. Ta cũng có phần mà. Gì mà người 2 ta 1 chứ. Phải là mỗi người đều 1 nhé. Khà khà khà.”

Việt Phong liếc nhìn tên lãnh chúa này một cái rồi nhìn Thế Khải.

“ Ngươi quen hắn sao?”

“ Không.”

“ Vậy thì….Giết hết đi.”

“ Này này, các ngươi.”

Cung binh bấy giờ cận chiến với các kỵ binh, đúng là châu chấu đá xe. Dù ở xa cũng đã là sát tinh rồi, huống chi lại ở ngay trước mặt.

Cuối cùng thủ cấp tên lãnh chúa cung binh bị lấy xuống. Hai mắt hắn còn trợn trừng như trách thế gian, trách lòng người hiểm ác, trách bản thân hắn quá dễ tin người.

Tin báo hệ thống vang lên.

“ Chúc mừng liên minh của ngài trảm sát 4 lãnh chúa cùng một lúc.”

Thưởng: 40000 Tài Phú. (Chia đều cho các phe.)

“ Phong huynh, huynh có nhận được phần thưởng không?” Thế Khải mừng rỡ, không tin vào mắt mình.

“ Hừ, chuyện thường.”

Tỏ vẻ vậy nhưng tim của Việt Phong phấn khởi như muốn thoát ra ngoài để mà lăn lộn dưới bãi cát.

Sau đó, tại vách núi, họ kéo xe tiêu lại với nhau bắt đầu chọn lựa. Việt Phong dắt hai xe qua một bên, Thế Khải dắt xe còn lại qua một bên.

“ Phong huynh, cáo từ. Sau này có duyên gặp lại hãy chiếu cố ta nữa nhé.” Thế Khải ôm quyền.

“ Được, cáo từ.” Việt Phong ôm quyền.

Thế là liên minh tách ra, ai đi đường nấy, trở về thành của mình.