Vốn tưởng đợi làm ngư ông đắc lợi, đợi đám bộ binh tới làm xong nhiệm vụ, lúc đó thế quân chúng loạn, lại tấn công kích sát chúng một lượt, giành lấy chiến lợi phẩm.
Hoặc là trong lúc chúng giao tranh thì tham chiến, cướp lấy nhiệm vụ, rồi sau đó tẩu thoát.
Nhưng đó chỉ là “ Vốn tưởng.”. Thực tế thì đám bộ binh này chia làm hai tốp.
Một tốp 100 người chiến đấu với quái vật.
Tốp 100 người còn lại phòng thủ đề phòng những kẻ tới cướp công, hay đánh úp.
Thấy tình hình như vậy, Việt Phong tức giận, ngồi trên lưng ngựa dọng cán Tuyệt Ma Đao xuống mặt đất kêu “ Oang!” Lên một tiếng.
Đám ngựa kế bên sợ hãi hí vang, co người lại né tránh.
Đám kỵ binh giao chiến với bầy sói xám khoảng 30-40 con, trong đó có một con sói đầu đàn kích cỡ to gấp đôi các con còn lại.
Quan sát đám bộ binh luôn duỗi thắng trường thương, đâm theo nhịp điệu. Đàn sói tan tác.
Nhưng cũng có nhiều con nhảy lên được hàng công của đám bộ binh, tha hồ cắn xé.
Sau đó hai bên lâm vào loạn chiến. Lãnh Chúa của chúng cũng khoác lên mình bộ Chiến Tướng Sáo Trang, tay vung kiếm chém đông chém tây, mấy con sói liền ngã xuống.
Riêng có mỗi con sói đầu đàn là dữ tợn nhất. Nó hung hăng cắn đứt cổ mười mấy tên bộ binh nhưng vì người đông, lại có vũ khí dài kèm kẹp, cuối cùng cũng nhã xuống.
Chưa bao giờ Việt Phong lại mong quái vật chiến thắng đến như vậy, nhưng thực tế luôn phủ phàng.
Xong việc, tên Lãnh Chúa còn nhìn về hướng của Việt Phong tỏ vẻ khiêu khích. Sau đó chúng rút lui.
“ Được lắm, được lắm.”
Việt Phong nắm chặt thanh trường đao, cấu lên từng vết. Từ ống nhòm cố nhìn thật kỹ Quốc Kỳ của chúng. Tên cầm cờ đi tới đâu, ống nhòm rà theo tới đó.
Đầu lâu trắng trên nền cờ đen phải không? Được lắm, được lắm.
Việt Phong không được điểm gì, ngoài đẹp trai, thông minh, anh dũng, mạnh mẽ… ra thì được cái thù dai.
“ Sau này, hễ mà thấy Quốc Kỳ này liền giết không tha. Các ngươi đã rõ chưa.”
“ Chúng thuộc hạ đã rõ.”
Vừa cảm thán xong, đám người ngựa từ đâu chiến đến. Chúng vừa phóng ngựa vừa hô to.
“ Giết! “
Rơi vào thế đánh bất ngờ, không kịp quay đầu ngựa lại. Việt Phong nhanh trí thúc ngựa bỏ chạy.
“ Mau, chạy theo ta.”
Đám Thiết Kỵ lúc này cũng nghe lệnh nối theo gót ngựa của Chúa Công.
50 Kỵ Binh sơ cấp tay cầm mũi thương đuổi đánh. Tuy ngựa của chúng không mang giáp trang nhưng vẫn không thể nào so bằng được tốc độ của quân Thiết Kỵ.
Giá 50 Tài Phú phải khác với 200 Tài Phú a.
Nói vậy nhưng chênh lệch cũng không bao nhiêu. Họ đuổi nhau rất sát sao.
Cảm thấy chạy như vậy là không phải cách, mà dừng lại thì bị kẻ địch ở đằng sau xuyên thủng ngay.
“ Lỗ Tấn, ngươi dẫn một đội 10 người chạy một vòng cung tới cổng thành phía Tây mau đi. Không có thời gian đâu.”
“ Dạ rõ.”
“ Nhớ là chạy một vòng cung đấy.”
Mọi người xung quanh cũng nghe thấy, họ tự động tách ra.
Bên đám Kỵ Binh đuổi theo cũng tự động tách ra.
Đội của Việt Phong theo một đường thẳng chạy về cổng thành. Kế hoạch không kịp triển khai cho Lỗ Tấn. Hắn chỉ đành tự xoay chuyển thế cục theo quỹ đạo mà thôi.
Bởi vì chạy một được thẳng cho nên đội của Việt Phong tới cổng thành phía Tây nhanh hơn một đoạn. Khi gần tới cổng thành thì hắn lại thay đổi quỹ đạo thành một vòng cung mà chạy. Sao cho khi hội tụ với đám Lỗ Tấn thì càng ngược chiều nhau càng tốt.
Truy binh vẫn dí sát sao, nhưng lúc này Lỗ Tân và Việt Phong đã nằm trên đường ngược chiều, vừa đúng tại điểm hẹn là cổng thành phía Tây.
“ Khai Đao!”
Việt Phong hét lớn, đám binh sĩ từ tư thế duỗi đao về phía sau, đến đưa lưỡi đao chếch về phía trước nhằm ra đòn nhanh nhất có thể.
Lúc này Lỗ Tấn cũng hiểu ra kế hoạch của Việt Phong, hắn ta cứ một đường mà tiến tới, trên tay bày ra tư thế chiến đấu.
Vô hình chung hình thành thế đối đầu ác liệt. Truy binh của Lỗ Tấn đối đầu với đội của Việt Phong. Còn Truy binh của Việt Phong lại đối đầu với đội của Lỗ Tấn.
Thế Đao đã chuẩn bị xong, bên truy binh bị khuất bóng nhóm đằng trước nên không biết đang có một đoàn kỵ binh đối mặt.
Bỗng nhiên từ đâu trong đám người đang bỏ chạy kia lại xuất hiện từ trong kẻ hở những Thiết Kỵ hung mãnh đang lao tới.
Trong tư thế thúc ngựa nhanh chóng, mũi thương của các truy binh chưa kịp phô ra đằng trước. Bấy giờ đang bị kẻ địch tấn công bất ngờ liền không thể phản kháng kịp.
Đám chạy đằng trước liền bị đao chém đứt cả thân hình, đám chạy đằng sau bấy giờ cũng đã kịp phô ra tư thế chiến đấu nhưng không phải đối thủ của các Thiết Kỵ kia.
Bên kia nhóm của Lỗ Tấn cũng rất thoải mái, dễ dàng xuyên qua đội hình của địch.
Chưa hết, đám truy binh còn sống nhưng tinh thần đã hoãn loạn vô cùng. Từ hai bên lao thẳng vào nhau, không bị thương cũng bất tỉnh. Duy chỉ có vài kẻ vượt qua được.
Nói thì nhiều nhưng tình thế diễn ra rất nhanh chóng.
Lúc này bên Lỗ Tấn lẫn Việt Phong cũng đã kịp quay đầu ngựa lại. Chuẩn bị đợt công kích thứ hai. Chỉ còn mấy tên kỵ binh thì không phải là điều họ lo ngại.
Nhưng trong số kỵ binh sống sót đó không hề có lãnh chúa của chúng. Chính vì trong lúc giao nhau, tên lãnh chúa không điều khiển được ngựa né tránh, nên đã tông vào một kỵ binh khác. Kết quả đang nằm thoi thóp, rên rỉ ở đằng kia.
Nhưng những Kỵ Binh vốn trung thành tuyệt đối này không bỏ lại Lãnh Chúa. Trừ khi lãnh chúa của chúng còn. Vì vậy mà số Kỵ Binh còn sống sót bị giết đến không còn một ai.
Đám Thiết Kỵ thúc ngựa lại chỗ tên Lãnh Chúa kia, bao vây lấy hắn.
Tên Lãnh Chúa hai hay đang ôm lấy hai cái chân bị gãy, quần áo lấm lem, miệng than trời trách phật, nằm thoi thóp ở bãi đất trước cổng thành Tây.
“ Ta xem ngươi còn hung hăng được nữa không.”
“ Tha cho ta một mạng, ta hứa sẽ cho ngươi tất cả.”
“ Ồ, vậy sao? Ngươi có bao nhiêu?”
“ Aa, đau quá…. Là…là…. 1000 điểm tài phú, 300 điểm xây dựng, 650 điểm lương thực.”
“ Chỉ có vậy thôi sao?” Giọng của Việt Phong càng lạnh lùng hơn.
“ À không, còn còn, còn 2 thẻ Bạch Tinh nữa.”
Oang!
Một đao chém bay đầu tên Lãnh Chúa.
“ Có nhiêu vậy mà đòi giữ lại mạng sống hay sao!”
Một đao dứt khoát, lạnh lùng. Điều này làm cho các binh sĩ hít một ngụm khí lạnh. Chúa Công của họ đúng là lãnh khốc vô tình a.
Trời ạ, lần trước kích sát 2 tên Lãnh Chúa được những 20000 Tài Phú. Một mình ngươi góp tất cả điểm còn chưa đến 3000 nữa.
“ Chúc mừng ngài đã kích sát được một Lãnh Chúa.”
Thưởng: 5000 Tài Phú.
Sao lại có 5000 nhỉ. Lẽ nào giết lần đầu mới được 10000 hay sao.
Thôi vậy, dù sao 5000 cũng tốt. Có còn hơn không.
Xử lý đống xác chết cả người lẫn ngựa xong, Thiết Kỵ Chiến Đao trở về Siêu Phàm Thành tắm táp cơ thể. Ăn một bữa no say. Có lẽ hôm nay Chúa Công của họ vui nên có mua thêm vấy vò rượu lớn cho họ uống.
Trời cũng sắp tối. Mọi người ăn uống lúc 5 giờ. Vậy 6 giờ sẽ là giờ luyện đao pháp.
Thập Tam Tuyệt Ma Đao.
Bộ công pháp gồm 13 thức, Việt Phong thuần thục được bộ công pháp này. Tuy nhiên chưa phát huy hết hiệu quả của nó mà thôi. Cần phải có kinh nghiệm thực chiến nhiều hơn.
Nhưng chỉ cần nắm rõ được kỹ năng là có thể chỉ dạy cho mọi người.
Thập Tam Tuyệt Ma Đao là bộ công pháp chỉ có công, không có thủ. 13 thức đều là những đòn công kích mạnh mẽ, lấy yếu tố sức mạnh cơ thể là chính, cộng với thể lực dồi dào để sử dụng.
" Hôm nay, ta sẽ huấn luyện cho các người Thập Tam Tuyệt Ma Đao, thức thứ nhất. Ai không học được trong tối nay, thì khỏi được ăn khuya.”
Nghe xong, ai nấy đều mừng rỡ và quyết tâm. Ăn khuya là khái niệm xa xỉ trong quân đội. Chưa kể, biết đâu lại có rượu mà uống.
Nói xong, Việt Phong múa đao thức thứ nhất.
Song Tà Trảm Ma Đao!
Một chém từ dưới lên thiên không, sau đó nghiên mình một cái lại chém một đường vuông góc với đường chém lúc nãy. Hai chém đầy uy lực tung ra khiến cho mọi người phấn khích tột cùng.
Liệu bản thân cũng có thể tung ra đòn đánh uy lực như vậy hay sao.
Việt Phong hướng dẫn cặn kẽ, đi đến sửa động tác từng người một.
May ma lúc nãy có cho họ uống rượu hồi thể thể lực, mất 100 điểm lương thực. Tuy có chia ra để uống nhưng hiệu quả cũng có đôi chút.