Chương 5: Thi Cầm Thất Thân! (18+)

Cõng Thi Cầm vào Nhà Chính, từng bước đi lên tầng cao nhất. Vì duy nhất chỉ có phòng này là có giường.

Quăng Thi Cầm từ trên vai xuống giường, may mắn là nệm dày, chứ không, nếu là giường bằng gỗ thì ít nhất cũng phải bị ê ẩm cơ thể.

Thân hình quyến rũ mê hoặc của Thi Cầm nằm dưới giường khiến cho Việt Phong mất tự chủ.

Dù gì Việt Phong ngày xưa cũng đã có hai người bạn gái. Mỗi cô đều gắn bó một thời gian dài. Tất nhiên, làm chuyện người lớn là việc khó tránh. Đối mặt với hoàn cảnh bấy giờ, hắn có chút kinh nghiệm.

Trước đây, hắn chính là hổ trong rừng sâu, chinh chiến hai khu rừng rậm. Bấy giờ, với cơ thể được tăng cường, khiến hắn như hổ mọc thêm cánh.

Hắn sáp lại gần Thi Cầm, mặt đối mặt. Hắn lấy tay mình giữ lấy hai tay của nàng đang cố sức đẩy hắn ra. Sau đó, giam giữ hai cánh tay của nàng lên phía trên đầu, khiến nàng càng phô ra bộ ngực phập phồng.

Nhưng bộ Chiến Tướng Sáo Trang cản trở tầm mắt của Việt Phong, chính là một bộ trang bị tội lỗi. Mà tội lỗi thì cần phải được gọt bỏ.

Chiến Tướng Sáo Trang của Thi Cầm lẫn Việt Phong đều rất dễ cỡi bỏ, chúng được thiết kế kiểu Sam Y. Chỉ cần cởi đi thắt lưng ở vùng eo là có thể dễ dàng gỡ 2 lớp áo xếp chồng chéo lên nhau.

Hắn luồng tay vào áo nàng, khoan vội tách hai lớp áo ra, hắn đã tấn công tới hai đồi núi. Hắn đã không thể kiềm chế được nữa, nhưng thông qua một lớp áo trong.

Tiểu Hổ của hắn đã cương cứng lắm rồi, từ khi nhìn thấy nàng nằm trên giường phô ra tư thế đã bắt đầu dựng cờ khởi nghĩa.

Vô tình nơi Tiểu Hổ sinh sống lại đang đè lên đùi của Thi Cầm. Nàng cảm giác được nó đang lớn lên và tấn công dữ dội vào vùng da của mình liền phát hoảng, “ư” lên một tiếng.

Điều này càng làm cho Việt Phong kích thích. Tay liền đảo tới đảo lui quanh yếm đào. Miệng thì đã tiến tới nơi vừa phát âm thanh rên rỉ kia. Ngoạm lấy, lưỡi hắn đánh qua đánh lại tới tấp khiến cho Thi Cầm không theo kịp tốc độ.

Phê quá!

Cô ta diễn thật tốt!

Theo như suy nghĩ của Việt Phong, mở lời làm chuyện đó cũng chính là nàng. Với lại thân thể yêu nghiệt thế này lại không bị người khác kinh qua hay sao?

Nhưng càng nghĩ tới hắn lại càng thấy đáng ghét.

“ Tí nữa tôi sẽ thật hung bạo, để xem cô có lộ ra bản chất hay là không?”

Việt Phong tiếp tục sờ mó, một tay giữ, một tay lấn xuống eo, trượt một đường xuống mông, mạnh tay bóp một cái thật mạnh. Lúc này Thi Cầm dũi căng người ra. Miệng thì bị ngậm mút nên không thể nói được gì.

Nhưng thần hồn của nàng lúc này cũng đang trở nên điên đảo.

Hôn xong, miệng hắn bắt đầu thực hiện những nụ hôn ngắt nhịp.

Chụt!

Chụt!

Chụt!

Các vị trí lần lần từ miệng chạy xuống cỗ rồi chấn thuỷ thông qua yếm đào, rồi tới bụng. Sau đó lại tấn công bất ngờ vùng đồi núi khiến cho Thi Cầm trở tay không kịp. Lưỡi hắn liên tục xoay vòng quay vai vùng đỉnh đồi, nhưng vẫn chưa có ý định tiến vào bên trong lớp vải.

Nàng rên rỉ “ư, ư, a, a” theo từng chu kỳ lúc nhanh lúc chậm của hắn.

Sau đó hắn lại dùng răng vén yếm đào lên để lộ hai vùng đồi trắng tinh, nhũ hoa hồng hào lại đang cương cứng khiêu khích.

Chụp!

Hắn liền ngậm lấy kẻ địch, dám khiêu khích bổn tướng quân. Lưỡi hắn liếm quanh rồi nút thật mạnh.

Thi Cầm bấy giờ đã chịu không nỗi. Cảm giác vừa đau, vừa nhột vừa phấn khích này, chưa bao giờ nàng cảm nhận được. Hai tay nàng đang bị Việt Phong giam giữ cho nên theo phản xạ cơ thể co rút lại.

Đợi đến khi Việt Phong hưng phấn dùng hai tay mà mân mê cơ thể nàng thì lúc này tay nàng mới được thả lỏng. Thay vì tung ra thì tay nàng lại ghì chặt đầu hắn, mặc cho hắn ngoạm lấy, hung tàn càn quét trên vùng đồi núi của mình.

Chưa dừng lại đó lúc này tay hắn lại mò xuống dưới, kéo hai chân của nàng xoạc ra. Bộ sáo trang đã bị lột trần. Lần này cũng là một cái yếm khác nhưng che chắn ở dưới.

Cảm nhận thân nhiệt ở dưới đùi, hắn tuột tay lên xuống ma sát cho nàng càng thêm phấn khích.

Sờ tay vào yếm đào ở dưới, mới phát yếm đào đã ướt nhẹp.

“ Ồ, chảy nước hết rồi này.”

Sau đó bằng cách nào đó, hắn trong vòng 5 giây đã lột sạch đồ của mình, để lộ ra tiểu hổ to tướng đang ngẩn cao đầu khiêu khích.

Thi Cầm thấy tiểu hổ liền vội che mắt lại. Bắt đầu tưởng tượng ba nghìn sáu trăm cảnh, liền không tưởng tượng nổi cái thứ đó có thể đâm vào mình.

“ Không, không.”

Nàng sợ hãi kêu lên hai tiếng, nhưng theo bộ não mà Việt Phong phân tích lúc này chính là theo ba nghìn sau trăm câu đầu nghĩa thì ý nghĩa sát với nghĩa gốc nhất chính là: “ Nhanh cho vào trong đi.”

Việt Phong thấy một mặt giả tạo của Thi Cầm càng thêm nể phục, nể phục ở đây là diễn xuất của cô ta.

Tuy là biết cô ta diễn nhưng mà hưng phấn quá.

Không chờ đợi được nữa, hắn đưa Tiểu Hổ tiến vào khu rừng rậm thứ ba.

Rừng này cũng khá thưa thớt, nhưng càng thưa thớt thì tiểu hổ càng thích.

Chân của Thi Cầm gồng cứng như muốn ngăn cản tiểu hổ. Nhưng tiêu hổ đâu phải thứ thầm thường, nó lợi dụng địa thế chất lỏng bao quanh, thẳng tiến vào bên trong.

Tiểu hổ khá to mà địa hình lại chật cứng, nên tốc độ tiến công có hơi chậm, từ từ tiến dần vào sâu.

Thi Cầm đau đến phát khóc. Nàng cảm thấy vừa đau đớn vừa tê dại.

Tiểu hổ tiến một lúc lại bị mắc kẹt giữa chừng, nó cố gắng công phá vật cản, bỗng nhiên một chất lỏng màu đỏ từ đâu bên trong chảy ra, hang động không ngừng co bóp.

Wtf, lẽ nào…

“ Đây là lần đầu của cô hả?”

Thi Cầm bấy giờ đã bớt đau hơn, chỉ biết ấm ức khóc lóc.

“ Hức, hức.”

Chết bầm, vậy mà mình lại quá thô bạo với lần đầu của cô ta. Hắn bắt đầu chuyển thái độ. Hắn cuối xuống hôn lấy Thi Cầm, thủ thỉ.

“ Thả lỏng cơ thể đi, sẽ bớt đau hơn đấy.”

Vừa hôn, hắn vừa nhẹ nhàng đẩy tiểu hổ tiến vào rồi đi ra. Nhịp độ cứ từ từ mà đều đặn như vậy.

Nhưng hang động này cứ co bóp liên tục khiến tiểu hổ tê dại. Còn Việt Phong thì đã phê đến tận não.

Ah~~~ Ah~~~ Ah~~~

Oh~~~ Oh~~~ Oh~~~

Hai người thay phiên nhau đánh vần bảng chữ. Còn tiểu hỗ vẫn một nhịp đi vào đi ra không hề ngừng nghĩ.

Hai người cứ một tư thế như vậy.

Thi Cầm hai mắt trợn lên vì quá sướng, mỗi lần tiểu hổ tiến vào đều chạm đến điểm cực khoái.

Sau đó Thi Cầm bắt đầu có dấu hiệu tức nước vỡ bờ. Dòng chảy bên lề đã không thể bị kiềm hãm được nữa. Hang động bắt đầu co bóp nhanh hơn.

Việt Phong thấy vậy cũng thầm đoán được nàng sắp lên đỉnh, cho nên nhịp điệu có hơi nhanh hơn một chút. Âm thanh có phát ra nho nhỏ.

Bạch! Bạch! Bạch!

Thi Cầm càng ghì chặt lấy Việt Phong hơn. Ở dưới như đón nhận từng cú nhấp.

Ah~~ Ahhh~~~ Áhhhhhhh.

Thi Cầm bỗng đuối sức, thể lực tụt không phanh.

Còn Việt Phong, hắn cũng chỉ sắp lên đỉnh mà thôi. Kéo đầu tiểu hổ ra, hắn dùng tay tạo thành một cái hang động không đáy cho tiểu hổ chui vào.

Cứ như vậy liên tục, một lúc sau tiểu hổ vì quá thăng hoa mà phóng ra một lượng chất lỏng. Chúng bắn hết lên người Thi Cầm. Khiến nàng trong thư thế đuối sức vẫn thấy phát hoảng, bất ngờ.

Xong trận, tiểu hổ xìu xuống. Việt Phong nằm cạnh bên Thi Cầm một lúc, sau đó ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Cho đến khi tỉnh dậy, hắn không thấy Thi Cầm đâu nữa. Chỉ thấy một mảnh giấy ở trên bàn.

“ Cảm ơn huynh đã cứu ta một mạng. Ta lấy thân báo đáp đã xong, ngày sau mong không có duyên gặp lại.”

Việt Phong đọc xong, lấy tay vỗ trán hối hận. Nếu như lúc đó hắn không hung hăng càn quấy, nếu như lúc đó bỏ ra chút tâm tư, thì bấy giờ đã thu được mỹ nữ về tay.

Bấy giờ chỉ còn lại một đêm đáng nhớ. Mà người đi ở nơi nao.

Chắc cô ấy hận mình lắm nhỉ.

Buồn một lúc rồi cũng tự trấn an bản thân. Định mệnh đã khiến cô đến với ta, còn khiến chúng ta làm chuyện ân ái.

“ Duyên mới nở, sao chớm tàn

Người đi để lại muôn vàn nhớ nhung

Đất trời, bốn bể mong lung

Đến ngày đoàn tụ muôn trùng khó khăn.”