Chương 6: Trả Thù (1)

Không gian dường như bị ngưng động lại trong giây lát rồi Lạc Khôi mỉm cười, nói:

- Xin sư phụ chỉ giáo thêm.

Vừa dứt câu, không khí trước mặt liền dao động rồi tích tựu lại thành hình một lão già râu tóc bạc trắng. Đó là tia thần hồn cuối cùng của Lạc Toán sau khi hứng chịu một lôi chưởng của lôi vương giáng xuống. Tuy bản thân chỉ là một tia thần hồn nhưng bởi được truyền thừa sự kiêu ngạo bất hữu của long tộc nên Lạc Toán vẫn tỏ ra khí thế bức người. Lạc Khôi trong vô thức, quỳ xuống thực hiện trọng lễ cung kính của mỗi tộc nhân khi gặp tộc trưởng đứng đầu. Lạc Toán vừa vuốt bộ râu vừa nói:

- Hắc Phong sẽ là thuộc hạ đầu tiên của ngươi khi đặt chân lên con đường chiến đế.

Nói đoạn báo Hắc Phong hóa thành một cơn gió nhỏ, chui ngay vào túi của Lạc Khôi. Cậu vội quỳ xuống, cảm ơn một lần nữa rồi mới nhanh bước rời khỏi. Lạc Toán trông theo bóng hình của người cháu đời sau hàng trăm năm mà dường như trầm ngâm, lo lắng điều gì đó.

Về đến quán trọ, Lạc Khôi bước vào phòng của bản thân, định sẽ tắm rửa rồi ra ngoài ăn trưa. Nhưng khi cậu tắm xong thì chợt có tiếng gõ cửa và kèm theo một giọng nói trầm ấm:

Mình là Vương Quang đây. Cậu có muốn đi ăn trưa với mình không?

Có, mình ra liền.

Lạc Khôi tuy mới gặp gỡ Vương Quang nhưng lại có cảm giác đã thân thiết từ lâu. Cánh cửa phòng 05 mở ra, Lạc Khôi cùng Vương Quang tìm đến một quán ăn rộng rải để giải quyết chiếc bụng đói của bản thân. Vừa ăn, Vương Quang hỏi Lạc Khôi:

- Cửu Long cảnh sắp khai mở, nghe nói trong đó có nhiều khả năng sẽ giúp kẻ bước vào có thể đột phá Tiến Cơ. Mình vừa đi đăng ký, cậu có muốn đi không để mình đăng ký giùm?

Lạc Khôi ngẫm nghĩ giây lát rồi bèn trả lời:

- Cũng được, cậu cứ đăng ký giúp mình.

- Ừ.

Hai người ăn xong thì liền tính tiền để trở về quán trọ, nghỉ ngơi. Trên đường, Vương Quang cứ luyên thuyên không ngừng khiến Lạc khôi cũng có chút khó chịu nhưng không tiện tỏ ý ra mặt. Khi hai người họ vừa quẹo vô con hẻm để về quán trọ thì chợt có một nhóm người cả nam lẫn nữ cản lại giữa đường. Vào lúc người nam nhân đi đầu bước lên gần Lạc Khôi, cậu đã nhận ra đó là Lôi Mông, con trai của trấn chủ mà theo lời người dân đã nói. Vương Quang thấy đám người kia không có thiện ý bèn quát lớn:

- Các người là ai? Sao chặn đường chúng tôi?

- Anh Lôi, chính là thằng kia phải không?

Gã Lôi Mông trầm giọng, đáp:

- Phải, thằng đi bên cạnh chắc là đồng bọn. Tụi bây nhớ xử lý nhanh gọn hai đứa để tuần binh không kịp tìm đến.

- Vâng.

Hai tên cao to đứng sau lưng Lôi Mông bấy giờ mới hùng hổ tiến lên, chiến lực cuồn cuộn bao phủ cả nắm đấm.