Lâm Vinh thẫn thờ bước trên con đường quen thuộc, dẫn đến khu điện thờ vô danh trong thôn Hướng Nhật. Thôn trưởng Mã Kha từng nói với hắn khu điện thờ ấy được một môn phái có tên Dưỡng Ám tông xây dựng từ vài trăm năm trước. Hắn hiện tại nhà tan, tiền mất còn sợ gì thần linh hay tiên phật giáng tội xuống đầu. Lâm Vinh ngã lưng xuống cạnh bức tượng được thờ trong điện rồi bèn chìm vào giấc mộng của mình.
Trong mơ, hắn thấy bản thân đang ở giữa một không gian rộng lớn và khi hắn ngước lên thì đã phải biến sắc, kinh sợ. Bởi vì bầu trời bên trên không còn là một bầu trời đầy sao đẹp đẽ mà là một màu đỏ rực như máu. Bỗng một âm thanh trầm thấp cất lên từ ngay sau lưng Lâm Vinh.
- Chào mừng ngươi đã đến Huyết giới, từ nay ngươi sẽ là đồ đệ của lôi vương ta.
Lâm Vinh vội xoay lại thì thấy một người trung niên thân thể to lớn và cũng rất săn chắc đang nhìn hắn bằng thái độ kiêu ngạo lẫn tự hào. Hắn chưa kịp lên tiếng, hỏi điều gì thì người trung niên tự xưng lôi vương đã dùng tay chộp lấy người hắn mà đạp đất bay đi. Lâm Vinh cảm nhận dường như mình đang khiếp sợ và có ý niệm muốn tôn kính với kẻ này. Lôi vương ném hắn vào một cửa hang rồi liền vác một tảng đá lớn từ nơi khác đến để che kín lối ra. Lâm Vinh lúc này chính thức bị giam lỏng trong hang đá, tự sinh tự diệt.
- ngươi là ai? Sao biết ta có ấn ký của phong vương?
Lúc bấy giờ, trong sào huyệt của báo Hắc Phong, Lạc Khôi lớn tiếng hỏi, sau khi nhớ được toàn bộ ký ức về ấn ký trước ngực của mình. Âm thanh lạnh lẽo dường như nửa cười, nửa khóc mà nói:
- Tinh Long tộc bị thảm bại, một phần là do ta nhưng ta nào có ngăn cản được. Lôi vương lúc ấy dùng sức mạnh vô biên mà tiêu diệt gần như toàn tộc, chỉ có một số
người sống sót.
- Ngài... ngài là...
Lạc khôi dần đoán được danh tính chủ nhân của âm thanh lạnh lẽo kia.
- Phải, ta là tộc trưởng cuối cùng của Tinh Long tộc Lạc Toán và phong vương chính là ân nhân vĩ đại của toàn tộc chúng ta.
- Nếu cháu đoán không lầm thì năm ấy phong vương đã ngăn cản lôi vương nên xảy ra một cuộc đụng độ giữa hai vị thần. Toàn tộc bị lôi vương tiêu diệt nhưng phong vương cũng kịp cứu vài người khỏi cuộc thảm sát kinh hoàng.
Lạc Toán thở dài mà nói:
- Lôi vương lại có ý đồ chiếm cả thế giới nên ta và phong vương quyết định sẽ kỳ vọng hết vào ngươi. Từ bây giờ, ngươi là đệ tử duy nhất của Lạc Toán ta.