Chương 450: Oán Nghiệp

Huyết Yêu nghe rất rõ những gì Nguyên Sâm vừa nói. Lão đã chắc nịch chuyện sẽ thả linh hồn của Đan Hy với điều kiện hắn phải thu hồi đền thờ quỷ. Điều đó chẳng khác nào là hắn đang thả hổ về rừng, thả cá về với biển rộng. Lão nhất định có lại sức mạnh và trở nên khó nắm bắt hơn. Hắn làm sao có thể đáp ứng yêu cầu đầy nguy hiểm như thế?

Huống hồ, Nguyên Sâm mà rời khỏi đền thờ quỷ, Huyết Yêu khó mà đánh bại lão. Không phải vì hắn sợ bị thua trận trong tay lão, trong khi cả hai có sức mạnh ngang ngửa nhau (có khi hắn còn nhỉnh hơn lão một chút về phần kỹ năng), mà bởi vì lão quá gian ác và xảo quyệt. Lão chẳng ngần ngại biến những người xung quanh Huyết Yêu trở thành một kẻ loạn trí, giết người mà không thể kiểm soát được lý trí của mình. Hắn không muốn nhìn cảnh tình người của hắn lại đánh nhau chỉ vì bị lão điều khiển.

Linh hồn đã chết của Đan Hy và sự an toàn của mọi người. Đây là sự lựa chọn không mấy cân xứng lắm. Huyết Yêu cho dù ở trong cương vị là một đứa con, hay là một thần tiên thì hắn cũng biết bên nào nặng bên nào nhẹ. Hắn đã đưa ra lựa chọn sự an toàn của mọi người và kết liễu sự sống của Nguyên Sâm ngay, không thể chần chờ thêm được nữa. Hắn tin rằng người mẹ đã mất của mình nhất định ủng hộ quyết định này của hắn.

Huyết Yêu ném mạnh Nguyên Sâm xuống đất, đôi mắt vẫn không ngừng nhìn lão với vẻ giả vờ đắn đo. Ngay khi lão tưởng hắn đã thật sự trúng ké của mình, lão liền giấu đi nụ cười nham hiểm. Một thần giữ của cũng phải bị tình mẫu tử làm khó mà thôi. Linh hồn của người mẹ mà hắn chưa bao giờ gặp gỡ lần nào lại khiến hắn bị mê hoặc đến nỗi mắc bẫy của lão.

Nhóm người Vô Ảnh, Thủy Hà, Nguyệt Trinh, Diệu Khang đang hồi hộp chờ đợi Huyết Yêu bóp cổ Nguyên Sâm tời chết. Ngay khi họ thấy hắn thả lão ấy xuống đất, thấy được nụ cười đểu cáng mà lão trưng ra đằng sau lưng Huyết Yêu, họ đồng loạt la lên:

“Lão khốn khiếp.”

Diệu Khang cố gào lớn cho Huyết Yêu nghe được:

“Coi cái mặt của lão kìa Huyết Yêu. Cái mặt như thể đã đánh bại được anh kìa…”

Nguyệt Trinh vò lấy đầu của mình, tiếc nuối nói:

“Sao Huyết Yêu không giết quách lão ta cho rồi, sao lại thả lão xuống. Tôi thấy lão gần như tắt thở mà chết rồi.”

Vô Ảnh xua xua bàn tay trước mặt mình như đang cố đuổi bầy ruồi đáng ghét nào đó. Đôi mắt của anh vẫn dán chặt trên người Huyết Yêu, anh lên tiếng thay cho hắn:

“Chắc anh ấy có chiêu sau nữa. Chứ đâu thể nào tha thứ cho lão dễ thế được.”

Nguyệt Trinh bĩu môi, vẫn giở giọng tiếc rẻ:

“Chiêu sau cái gì nữa. Hai người ai cũng không còn sức mạnh, nhưng Huyết Yêu chắc sẽ mạnh hơn lão nhờ thân thể của tuổi trẻ. Một phát giết chết lão không phải nhanh hơn sao?”

Vô Ảnh cố gắng kiềm chế sao cho giọng mình không cáu gắt lắm:

“Chắc Nguyên Sâm đã làm gì đó khiến anh ấy phân vân. Nhìn mặt anh ấy là biết lời nói của lão rất có mị hoặc. Giá như chúng ta nghe thấy họ nói gì.”

Nguyệt Trinh “Hừ” một cái rồi lại định lên tiếng nói gì đó đã bị Diệu Khang ngăn lại. Gã chạm một ngón tay lên vai ả, lắc đầu ra hiệu ả đừng cải vả vặt vãnh với Vô Ảnh làm gì.

Thủy Hà thì không quan tâm chuyện Huyết Yêu đã thả Nguyên Sâm như thế nào, trong lòng của nàng chỉ tò mò một điều:

“Đền thờ quỷ có thể giết người ta bằng ảo ảnh kinh hoàng, đúng không? Vừa nảy rõ ràng Nguyên Sâm gặp ảo ác. Thứ gì mà lại khiến lão trông khiếp đảm như thế ha?”

Diệu Khang gật đầu phụ họa:

“Ta cũng tò mò giống công chúa. Mà nghĩ kỹ thì lão già độc ác đó thiếu gì kẻ thù đâu chứ, chắc là một trong những người mà lão đã giết.”

Thủy Hà quay sang hỏi Nguyệt Trinh:

“Cô đã ở bên cạnh Y Nguyên lâu như thế. Cô không biết có kẻ nào khiến Nguyên Sâm vừa gặp thì lặp tức chết điếng hả?”

“Chưa từng có người nào khiến lão già đó sợ hãi đâu. Người ta không sợ lão thì thôi chứ lão nào có để tâm.”

Vô Ảnh nói ra một lời thật lòng:

“Chắc chắn có người khiến lão sợ, chỉ là chúng ta không biết thôi.”

Vô Ảnh ngó xung quanh một hồi, cả bốn người họ đang ngồi bình luận về trận đấu của Hyết Yêu, Nhất Uy và Y Nguyên đã hôn mê, Lý Ngôn đang ngủ trên đùi của Tiểu Bạch, rồi lại nhìn về phía Huyết Yêu. Anh bật cười đầy thích thú. Trải nghiệm của họ như đang trực tiếp theo dõi một bộ phim hành động và bàn tán sôi nổi về tình tiết trong phim vậy.

Nguyệt Trinh nhìn vậy thì lắc đầu ngao ngán, người nào vừa như phát điên khi Hoàng Anh chết đi, giờ lại còn ngồi đó mà cười. Ả nghĩ anh bị phát rồ rồi. “Đồ tâm thần.” Nguyệt Trinh thầm nghĩ.

Diệu Khang biết suy nghĩ của Nguyệt Trinh là gì, dù không biết thì cái nhếch miệng đầy chế giễu của cô cũng khiến gã biết được cô đang thầm rủa Vô Ảnh trong đầu. Gã sợ rằng Vô Ảnh cũng biết người yêu của mình đang âm thầm chửi anh thì lên tiếng trước:

“Sao trong tình huống này mà anh lại cười?”

Nguyệt Trinh lắc đầu phụ họa, rõ ràng ả cũng muốn biết lý do anh cười phá lên là gì. Trận chiến vẫn còn, chúng ta chưa nắm được phần thắng thì sao mà cười đây.

Vô Ảnh sảng khoái đáp:

“Chúng ta như đang xem một bộ phim 3D của người phàm vậy há. Một bộ phim tiên hiệp, kinh dị và hành động. Chắc ba người không biết đó là gì đâu ha?”

Quả nhiên khi nghe đến “bộ phim 3D” thì Thủy Hà và cả Nguyệt Trinh đã ngơ ngác nhìn Vô Ảnh, rất mong được anh giải thích cho. Riêng Diệu Khang, dù biết bộ phim có nghĩa gì, nhưng chưa bao giờ được chứng kiến tận mắt, nên vẫn ngóng chờ Vô Ảnh nói tiếp.

Vô Ảnh suýt nữa thì quên những người này đều không biết gì về cuộc sống hằng ngày của con người. Anh may mắn sống cùng con người (mặc dù chỉ sống dưới lớp vỏ một con quỷ với làn khói đỏ lè, lâu lâu lại nhập hồn người ta vui chơi), anh vẫn biết nhiều khái niệm và còn từng vào rạp chiếu phim xem rồi.

Vô Ảnh cố tìm những từ ngữ, lãm sao giải thích cho hai vị thần tiên cùng một cô nàng yêu tinh hiểu những gì mình nói:

“Con người có tài năng, dù không có phép thuật như thần tiên, họ vẫn tạo ra nhiều thứ đáng kinh ngạc, trong đó có phim ảnh. Bộ phim ở đây hiểu nôm na là sự sáng tạo có nội dung, tư tưởng, nghệ thuật nhất định, được trình chiếu cho người xem nhằm mục đích giải trí.

Ý của tôi là chúng ta đang xem một bộ phim hành động mà trong đó Huyết Yêu là nhân vật chính. Anh ấy đang một mình đánh với tên phản diện là Nguyên Sâm.”

Diệu Khang gật gù cái đầu, coi như đã hiểu ý của Vô Ảnh. Nguyệt Trinh và Thủy Hà đưa ánh mắt vô hồn nhìn nhau. Rõ ràng họ chẳng hiểu một chút gì trong câu giải thích (mà Vô Ảnh tự nghĩ nó đơn giản) dài ngoằn mà anh nói. Hai người khó mà hiểu được thế nào là “tư tưởng”, “nghệ thuật”, mang tính “giải trí” mà Vô Ảnh đang nói.

Vô Ảnh ngao ngán giải thích tiếp:

“Giống như vỡ diễn mà chúng ta hay xem ngày xưa vậy. Nhưng họ tiến bộ hơn, họ dùng máy quay phim quay lại từng thước phim. Ở đó có diễn viên…”

Vô Ảnh chẳng kịp giải thích nốt cho hai người đẹp hiểu thì Diệu Khang thúc một cùi chỏ vào eo của anh khiến anh la oai oái, suýt chút nữa đã đổ quạo. May mà Diệu Khang chỉ tay về hướng Huyết Yêu và anh cũng nhìn về hướng đó.

Kia kìa, Nguyên Sâm đang ôm chặt cổ chân của Huyết Yêu với đôi mắt đẫm nước mắt, như thể lão đang cầu xin hắn cứu mạng. Thì ra, trong khi họ đang trò chuyện cùng nhau thì trong đền thờ quỷ đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn của Nguyên Sâm.

Chỉ vài phút trước thôi, Nguyên Sâm đang thầm vui mừng, tưởng rằng Huyết Yêu đã bị lão lừa, lão sắp thoát khỏi đền thờ quỷ, thì ảo ảnh của Đan Hy vẫn chưa ngừng buông tha cho lão. Đan Hy không hề có dấu hiệu kích động hay biến mất khi gặp con trai của nàng. Mà hình như nàng càng điên hơn cả lúc nảy.

Nguyên Sâm không biết rằng ảo giác chỉ có lão mới thấy và chính ảo giác kia chỉ thấy được lão mà không thể thấy Huyết Yêu. Chính vì thế Đan Hy không nhìn thấy ai ngoài lão và nghĩ lão đang cố lừa dối mình. Oán khí của nàng đương nhiên có tăng chứ không hề giảm như lão tưởng.

Đan Hy lao vào ôm lấy lão một lần nữa. Cơ thể đầy lửa của nàng một lần nữa bủa vây cả cơ thể của Nguyên Sâm. Lão ngã nhào xuống đất, trừng mắt nhìn Đan Hy đang lơ lửng trên cơ thể mình, cố vung tay xua đi nàng, cũng xua đi ngọn lửa đang thiêu rụi mình.

“Tránh ra đi. Ta đã tha mạng cho con trai của nàng rồi kia mà. Nàng hà cứ gì còn đem oán nghiệt ném vào người ta kia chứ?”

Nói những lời đầy xấu hổ đó mà Nguyên Sâm không hề biết ngượng mồm. Đan Hy cười khẩy, tiếng cười của nàng gần như xuyên thủng đền thờ quỷ. Nàng cười mà tưởng chừng nàng đang hét lớn. Nàng lao xuống, dùng hết sức bóp cổ lão một lần nữa. Nàng quát tháo:

“Tội ác của người chỉ giết mỗi ta thôi ư? Tha cho thằng bé một mạng thì đủ xóa hết mọi tội lỗi của ngươi sao?”

Đan Hy dùng tay còn lại chỉ về phía sau lưng Nguyên Sâm và nói tiếp, âm giọng khàn khàn, đầy khinh bỉ:

“Ngươi quay lưng nhìn xem đi, đâu phải mỗi mình ta muốn ngươi phải chết đâu?”

Đan Hy buông Nguyên Sâm ra, cũng thu lại ngọn lửa mà nàng ném vào người lão. Nàng hất đầu ra hiệu cho lão quay lại sau lưng và nhìn xem thứ gì đang chờ đợi lão, còn nàng chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Nguyên Sâm chần chừ một hồi lâu mới run rẩy quay đằng sau. Lão thấy rõ ràng, dù mắt lão có bị mờ vì tuổi già đi chăng nữa, những người đã từng bị lão giết chết đang đứng xếp hàng. Lão chỉ không ngờ họ lại đông như thế, trong số đó còn có hàng tá những đứa trẻ chưa đủ tuổi trưởng thành. Phải rồi, lão đã hút tinh khi và ăn sạch cơ thể của chúng mới duy trì sức mạnh và dung nhan của mình.

Những đứa trẻ có thân thể bị xé rách, khắp nơi trên cơ thể đều là máu tươi và chúng đang từ từ tiến về phía Nguyên Sâm. Lão muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể già nua, cùng với sức mạnh thần bí nào đó ghì chặt đôi chân của lão dính chặt với lớp đất, không hề nhúc nhích được ngón chân, chứ đừng nói là di chuyển.

Hai đứa trẻ trong số đó nhảy bổ vào người Nguyên Sâm và đè lão xuống đất. Cơ thể không mấy dẻo dai của lão một lần nữa tiếp đất, khiến lão nghe thấy tiếng xương sườn của mình vỡ nát. Lão khiếp sợ cố đẩy chúng ra khỏi cơ thể của mình, nhưng sức lực bây giờ của lão còn chẳng thể đối phó được với một con chó nhỏ, huống chi đây là những linh hồn giận dữ.

Những đứa trẻ còn lại bay tới cấu xé cơ thể Nguyên Sâm, đứa thì cào, đứa thì cắn vào cổ, ngay cả tóc trên đầu cũng bị chúng từ từ bứt sạch. Lão la oai oái đầy đa đớn. Lần đầu tiên lão cảm thấy cơn đau khủng khiếp như vậy, từng bộ phận như bị xé toạc, có thể cảm thấy máu trên cơ thể mình đang chảy ra ngoài.

Nguyên Sâm bất lực kêu gào:

“Thà là cứ giết quách ta đi.”

Cuối cùng khi Nguyên Sâm cảm thấy cơ thể tả tơi, sức lực bị rút sạch, cảm giác lão đã chết và linh hồn đã thoát xác, những đứa trẻ mới buông lão ra. Chúng nhìn lão bằng ánh mắt oán hận, rồi đến bên cạnh Đan Hy. Lúc này, lão mới hớp lấy không khí mà thở, đôi mắt đờ đẫn của lão nhìn lên bầu trời đầy mây đen thầm nghĩ:

“Bây giờ ngay cả đám con nít này ta cũng không đủ sức đẩy chúng ra.”

Đột nhiên một tiếng nói ngọt ngào vọng vào tai của lão:

“Đến lượt tôi chưa?”

Lời của tác giả:

Hề lố. Mình đã quay lại rồi đây. Thật xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu nhé. Laptop của mình bị hư và mới sửa đây thôi. Thông cảm cho kẻ nghèo đã bị mất việc này đi nhé, mới tìm được việc mới, mới nhận lương cách đây bốn ngày. Há há.

Dòng đời đưa đẩy đi đủ đường. 😊😊😊