Nguyên Sâm hốt lấy đống tro tàn, lại còn nhốt linh hồn của Đan Hy vào ngọn đèn dầu màu đen mà gã đã chuẩn bị trước. Gã dự định sẽ ém lên linh hồn nàng một loại bùa thiên, bùa này có tác dụng giam cầm linh hồn của người chết, cho đến khi người giam cầm chết thì linh hồn kia mới được giải phóng. Bởi vì nàng đã bị lửa địa ngục thiêu rụi, nên linh hồn không thể siêu thoát, nó sẽ mãi mãi vất vưởng lưu lạc khắp nơi, thế nên lão mới giam cầm linh hồn của nàng mãi mãi, để nàng mãi ở bên cạnh lão.
Nguyên Sâm đứng đó, tỏ vẻ thờ ơ khi nghe tiếng khóc của đứa bé, nó vẫn còn phát ra đều đặn, chắc hẳn lần đầu tiền nó cảm thấy mẹ nó xa rời nó lâu đến vậy. Gã thật muốn vào bên trong giết nốt đứa bé kia. Không hiểu sao càng lắng nghe tiếng nó khóc, gã càng muốn phát tiết cơn giận dữ của mình lên người nó. Rõ ràng cái chết của mẹ nó chưa đủ thỏa mãn cơn giận của gã.
Kết giới mà tên Huyết tạo ra quá mạnh, Nguyên Sâm đã nhiều lần tìm cách phá vỡ nó, nhưng đều bị đánh bật ra một cách không thương tiếc. Gã ôm lấy ngực, thở khò khè như mất đi hết sức lực. Đây là lần đầu tiên gã gặp phải kết giới mạnh như thế. Rõ ràng đây là do một tên thần tiên cấp cao tạo nên. Nếu đã không xông vào bên trong được, gã nhất định chờ cho đến khi hắn xuất hiện. Gã muốn xem xem hắn là thần tiên phương nào mà lại cặp kề với một cô nương người phàm.
Bỗng dưng tiếng khóc của đứa bé yếu dần, cho đến khi nó không còn khóc lóc nữa, tai của Nguyên Sâm mới cảm nhận được âm thanh xung quanh. Gã cũng ở đây đã hai ngày vẫn chưa thấy ai xuất hiện. Thế là gã đành bỏ cuộc, chắc có lẽ đứa bé đã chết ở bên trong rồi cũng nên.
Vài tháng sau cái chết của Đan Hy, Nguyên Sâm đột nhiên nghe một tin tức: Một gã đàn ông bị truy nã, mà cái gã này có khuôn mặt trông giống Nguyên Sâm. Gã biết đây chính xác là tên Huyết làm ra. Chắc chắn với năng lực thần tiên của hắn, hắn đã truy ra được kẻ đã giết chết Đan Hy cùng đứa con trong kết giới của hắn là gã.
“Hừm.” Nguyên Sâm cầm bức họa vẽ khuôn mặt của mình thì cười khẩy. Rõ ràng gã không quan tâm đến chuyện gã bị truy nã hay là không. Dù sao thì tên Huyết kia cũng chẳng thể nào tìm ra được tung tích của gã. Bởi vì khuôn mặt của gã giờ đã không còn giống như trong bức họa nữa.
Nguyên Sâm đã bắt đầu chuyến phiêu lưu đầy tham vọng của mình bằng cách giết những người vô tội. Sau đó gã có được khuôn mặt khác, một khuôn mặt khiến gã rất thích thú. Bởi vì vẻ đẹp trai của gã đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt có vài vết nhăn, khiến gã trông già hơn tuổi thật, trông khát máu và đáng sợ hơn.
Mãi cho đến khi Nguyên Nương – đứa em gái bé bỏng của gã bị giết chết, gã mới biết danh tính thật sự của tên Huyết là ai. Hôm ấy, gã tự dưng muốn đến một của Đan Hy (gã đã lập một ngôi mộ mà không hề chôn thứ gì bên trong cả, chỉ ghi bốn chữ “Đan Hy Chi Mộ”). Mỗi lần gã đau buồn gã lại đến đây, nhìn vào mộ nàng, cứ như được an ủi. Gã lập mộ của nàng ngay cạnh hồ sen bên trong nhà cũ của nàng. Ở đây gã bắt gặp một gã đàn ông đang đứng mộ của nàng. Đó là tên Huyết.
Gã đàn ông đó không ai khác chính là Thiên tử. Nguyên Sâm đã từng nhìn thấy mặt của hắn khi hắn giết chết Nguyên Nương. Không sai vào đâu được.
Ngay khi gặp được hắn, Nguyên Sâm mới vỡ lẽ ra nhiều điều. Thì ra Thiên tử trong một lần dạo chơi dưới trần đã gặp gỡ Đan Hy và yêu nàng. Hắn cả gan đem nàng rời khỏi gã, nhốt nàng trong kết giới mà hắn đã tạo ra. Bây giờ hắn còn mặt dày đến thăm mộ của nàng. Gã biết hắn không tìm thấy thi thể của nàng, biết hắn cũng đang bất lực truy tìm dấu vết của gã.
“Hừm. Cái tên Huyết đó đáng lý mình phải nghĩ ra sớm chứ. Nó không phải là Thiên Huyết, tên của hắn hay sao.”
Nguyên Sâm không nghĩ ra ngay khi biết tên Huyết cũng bởi vì gã không ngờ Thiên tử mà lại có tình cảm với một con người, rồi còn có luôn cả một đứa con. Mà đứa con chắc hẳn đã chết bên trong kết giới. Thiên Huyết kia cũng phải trải qua nỗi đau khổ khi bị người khác cướp mất thứ mà mình yêu thích chứ.
Nguyên Sâm không tung tin đồn thất thiệt về chuyện tình của Thiên Huyết và Đan Hy. Gã không phải là đối thủ của Thiên tử, cũng không muốn bản thân bị hắn bắt được quá sớm. Vì năng lực của gã bây giờ vẫn chưa mạnh bằng một phần ba của hắn. Tốt hơn hết, gã phải trao dồi thần lực. Sau đó gã sẽ từ từ cướp mất mọi thứ của Thiên tử. Đầu tiên gã phải tìm một tên khét tiếng đã, một tên mà gã có thể điều khiển và biến y trở thành quỷ vương.
Mãi cho đến bây giờ Nguyên Sâm mới biết đứa con của Thiên tử và Đan Hy vẫn còn sống và kẻ đó đã trở thành một thần giữ của mang sức mạnh vượt trội như thế này. Lão đã không biết điều này từ trước. Lão đâu ngờ con của Thiên tử vẫn còn sống, đâu ngờ hắn lại nuôi lớn thằng bé đó thành một tên tóc đỏ đáng ghét thế kia.
Thảo nào mà khi Nguyên Sâm nhìn vào Huyết Yêu lại thấy hắn quen quen. Bởi vì hắn là con của nàng, hắn giống nàng đến bảy phần. Hèn chi lão một mặt rất muốn giết chết hắn, một mặt lại muốn hắn còn sống, muốn nhìn hắn từ từ ném đủ đau khổ mới thấy an lòng.
Đan Hy vừa lao tới nắm lấy cổ áo của Nguyên Sâm. Sức nóng trên tay nàng khiến lão cảm giác như bị bỏng. Lão vùng vằng muốn thoát khỏi bàn tay của nàng. Cũng nhờ vậy mà lão trở về thực tại: Lão đang đối mặt với linh hồn đầy oán khí của Đan Hy và bị nhốt trong đền thờ quỷ do đứa con trai của nàng tạo ra.
Đan Hy phun vào mặt lão mấy câu:
“Sâm này, ta đã nói với chàng là chính tay ta sẽ giết chàng rồi mà. Chàng phải biết là ngày này nhất định sẽ đến mà, hả?”
Linh hồn của Đan Hy bổng dưng bốc cháy. Nàng lao vồ lấy lão với cơ thể nóng rực đó. Lão cố gắng hất văng nàng ra khỏi người mình, nhưng thất bại. Với cơ thể ốm yếu của một lão già, lão khó mà thoát khỏi sức mạnh của một con ma như nàng.
Cho đến khi cả cơ thể của lão bốc cháy dữ dội, Đan Hy mới buông lão ra và đứng đó nhìn lão rồi cười phá lên đầy thỏa mãn. Lão không suy nghĩ nhiều liền lăn lộn dưới đất, muốn vùi tắt ngọn lửa đang thiêu cháy mình đi, nhưng ngọn lửa như trêu ngươi lão, nó vẫn bốc cháy ngùn ngụt, muốn thiêu đốt lão thành đống tro tàn.
Nguyên Sâm cảm thấy cơ thể của mình nóng bừng, bỏng rát, châm chích đầy khó chịu, từng lớp da bị bong tróc, lộ ra cả thịt bên trong. Thì ra cảm giác bị lửa thiêu cháy lại đau đớn kinh khủng như vậy. Đan Hy đã trải qua cảm giác da thịt của mình bị đốt cháy như thế này sao?
Nguyên Sâm lăn lộn một hồi ngọn lửa vẫn chưa chịu tắt ngúm, lão liền với tay chụp lấy chân Huyết Yêu, nhưng lão lại tưởng đang cầm lấy chân của Đan Hy. Ánh mắt của lão trở nên đờ đẫn, môi đã tím tái đi và trông kiệt sức. Rõ ràng là lão đang phải chống chọi với thứ ảo ảnh gì đó kinh hoàng lắm. Hắn không nhìn thấy ảo ảnh, chỉ thấy Nguyên Sâm đang chật vật như kẻ điên mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Huyết Yêu thấy bộ dạng này của Nguyên Sâm, vừa mới mẻ lại vừa khiến hắn tò mò. Rút cuộc thứ ảo ảnh gì lại khiến lão (một người kiêu ngạo) trông hèn nhát và đáng thương đến thế.
Huyết Yêu không muốn tự tay giết chết lão. Hắn lùi ra một bên, nhìn lão đang quằn quại dưới đất, tay đang cố xua đuổi thứ ảo ảnh đó. Hắn lạnh lùng nhìn lão đang cào nát da thịt của mình, nước mắt bắt đầu chảy dài trên đôi gò má nhăn nheo.
Huyết Yêu nói mỉa mai:
“Nguyên Sâm mà lại biết khóc cơ đấy. Rút cuộc ảo ảnh kia lợi hại như thế nào đây?”
Nguyên Sâm một lần nữa túm lấy chân của Huyết Yêu. Lão tưởng hắn là Đan Hy, chắc là do khuôn mặt của hắn có bảy phần giống nàng. Lão bắt đầu nói giọng ủy mỵ:
“Đan Hy, dừng lại đi. Nàng nghe ta nói.”
Đan Hy đứng từ phía sau Huyết Yêu, nhìn lão đầy căm phẫn và gào lên:
“LÚC ĐÓ NGƯƠI CŨNG KHÔNG HỀ NGHE TA NÓI. TA ĐÃ VAN XIN NGƯƠI, TA ĐÃ NÓI ĐỨA NHỎ CẦN TA. NHƯNG NGƯƠI VẪN NÉM NGỌN LỬA VÀ THIÊU CHẾT TA.”
Nguyên Sâm vội vàng nói thêm, rõ là lão sợ nếu mình nói chậm thêm vài giây Đan Hy sẽ giết chết lão ngay:
“Đứa trẻ đó còn sống.”
Quả nhiên ngọn lửa trên người Nguyên Sâm tắt ngúm. Lão không còn cảm thấy nó bỏng rát nữa. Nàng ấy đã thu lại oán khí. Lão co ro dưới chân Huyết Yêu, nhìn vào tấm thân nhỏ bé của người con gái mà lão yêu, nàng đang đứng đằng sau Huyết Yêu. Lúc này thần trí của lão mới được khôi phục chút ít. Lão vừa nhận ra mình nhận nhầm Huyết Yêu là Đan Hy.
Đan Hy nhìn lão, cơ hồ muốn nhìn lây tia dối trá trên mặt lão, có vẻ lần này lão không hề nói dối, trên khuôn mặt chỉ có biểu cảm sợ hãi mà thôi. Lão biết nhược điểm của Đan Hy. Nàng rất quan tâm đứa con của nàng, chỉ cần đánh vào điểm này thì lão sẽ thoát khỏi nàng thôi.
Nguyên Sâm nói:
“Ta nói thật mà. Đứa bé đó là con của nàng với Thiên tử. À... Nàng không biết hắn ta là Thiên tử. Thiên Huyết, là Thiên Huyết.”
Nguyên Sâm chỉ tay về phía Huyết Yêu và nói to:
“Chính hắn. Huyết Yêu là con trai của Thiên Huyết và nàng, Đan Hy à. Bây giờ nàng đã nhìn thấy con của nàng rồi chứ? Hắn vẫn còn nguyên vẹn, không hư hại chút nào cả.”
Cả cơ thể Huyết Yêu trở nên cứng đờ. Hắn nghe rõ mồn một những gì Nguyên Sâm vừa nói. Chẳng khó cho hắn khi đoán được ảo ảnh mà Nguyên Sâm gặp là mẹ của hắn – Đan Hy. Thì ra cái tên Đan Hy mà lão thì thào trước đó chính là Đan Hy mẹ của hắn.
Huyết Yêu theo phản xạ nhìn ra sau. Hắn nhìn đăm đăm vào không khí, nơi mà ánh mắt Nguyên Sâm đang nhìn tới với vẻ sợ sệt. Mẹ của hắn đang đứng đó ư? Người mà hắn chưa gặp một lần trong đời, người mà hắn chỉ nghe qua lời kể của Thiên tử, rằng bà đã bị tên mà bà xem như người nhà giết chết. Gã đó chính là Nguyên Sâm ư? Lão chính là hung thủ mà Thiên tử đã nhiều lần truy bắt mà không được ư?
Huyết Yêu biết họ của mình được đặt từ chữ “Huyết” trong tên của Thiên tử, cũng vì muốn giấu thân phận của hắn mà không dùng họ “Thiên” của ông. Rút cuộc người khiến hắn trở thành đứa bé không có mẹ là Nguyên Sâm, rút cuộc lão chính là kẻ thù của hắn.
Huyết Yêu mãi suy nghĩ nên đã bị Nguyên Sâm đâm một nhát thật mạnh vào cánh tay. Cơ thể yếu ớt của lão đã khiến lão trật mục tiêu. Đáng lý lão muốn ghim lưỡi đoản kiếm vào mạch máu trên cổ của hắn cơ.
Nguyên Sâm không giết được Huyết Yêu, ngược lại còn khiến hắn nổi điên hơn. Hắn quay người nhìn lão. Bây giờ thì lão mới thực sự hối hận đây. Lão đã mắc sai lầm. Chỉ vì muốn thoát khỏi ngọn lửa đầy oán khí của Đan Hy mà vô tình tiết lộ chuyện quan trọng cho hắn biết. Chắc hẳn hắn đã đoán được Nguyên Sâm chính là kẻ năm đó đã giết chết mẹ mình.
Quả nhiên Huyết Yêu nắm lấy cổ của lão và nâng lên cao, cách mặt đất ba gang tay. Mặc cho lão dãy dụa như thế nào, hắn cũng không có ý định buông tha. Hắn tức giận gầm gừ:
“Lão đang nói chuyện với bà ấy, người tình của Thiên tử, Đan Hy?”
Nguyên Sâm cào cáu cổ tay của Huyết Yêu, chỉ hy vọng hắn buông tha cho lão. Lão khẩn khiết nói:
“Là mẹ của ngươi, được chưa? Mau thả ta xuống. Thân già này trụ không nổi sức mạnh này của ngươi đâu Huyết Yêu.”
Huyết Yêu bóp mạnh hơn lúc nảy, chỉ chừa cho lão hơi tàn đủ cho lão trả lời mình. Hắn nói:
“Linh hồn của bà ấy cũng bị lão giam cầm, ta nói đúng chứ? Một người đã chết thì không thể nào không có linh hồn được. Ông ấy đã tìm khắp nơi, địa phủ cũng đã tìm nhưng không gặp. Chỉ còn một khả năng mà thôi, rằng linh hồn của bà ấy bị nhốt lại, không thể siêu thoát.”
“Hừ.” Nguyên Sâm nghĩ thầm, tên tóc đỏ rất thông minh, thông minh đến đáng ghét. Hắn thông minh giống nàng, nhìn xem, khuôn mặt giận dữ cũng giống nàng.
Vốn dĩ nghĩ Trúc Chi là điểm yếu duy nhất của Huyết Yêu, nhưng xem ra bây giờ linh hồn của Đan Hy (người bị lão ếm bùa) mới là chìa khóa giúp lão thoát khỏi đền thờ quỷ. Nhân cơ hội này lão sẽ đưa ra đề nghị trao đổi linh hồn của nàng và tự do của lão.
Nguyên Sâm nhanh chóng gật đầu xác nhận:
“Phải mà, thả ta xuống đi, ta không thở được. Thả ta xuống và ta sẽ trả linh hồn của mẹ ngươi lại cho ngươi. Chỉ cần ngươi thu hồi đền thờ quỷ, ta nhất định trả lại linh hồn mà ta đã phong ấn bấy lâu. Ngươi nên biết chỉ có ta mới có thể thả nàng ra được.”
Lời của tác giả: Rồi mọi người biết Huyết là ai rồi chứ. Và nhìn vào chữ viết tắt của tên Huyết Yêu đi mọi người, là HY đó (Đan HY).