Chậm rãi bắt mạch cho Vân Dạ, Thẩm Băng Phong nói: “Ta sẽ bảo Lâm Kỳ đem trợ sản dược chuẩn bị tốt. Nếu bắt đầu đau bụng sinh liền mau uống. Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, tận lực bảo trì thể lực. Có gì không khỏe lập tức kêu Lâm Kỳ.”
“Ta không uống trợ sản dược!” Vân Dạ nhíu mày, cứng rắn nói.
“Không uống? Không uống dược đau bụng sinh sẽ chỉ làm ngươi nhanh mất đi thể lực. Ngươi không biết nghịch thiên sản tử liên tục thời gian dài, sinh sản khó khăn sao!”
“Không! Ta không uống!” Vân Dạ cố chấp kiên trì nói.
Thẩm Băng Phong nhíu mày, trừng mắt nhìn Vân Dạ, không nói gì nữa, thu thập xong kim châm đứng dậy ly khai.
Vân Dạ liếc liếc mắt Lâm Kỳ đang lẳng lặng canh giữ ở một bên.
“Lâm Kỳ, ngươi đi xuống!”
“Chính là, Thiếu chủ…” Lâm Kỳ có chút do dự.
“Yên tâm, bắt đầu không mau như vậy. Ngươi đi xuống! Có việc ta thì sẽ gọi ngươi!”
“Vâng!” Lâm Kỳ không thể phản bác, đành phải ngoan ngoãn lui ra bên ngoài.
Vân Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, gian nan xoay thân mình, nhắm lại hai mắt, hai tay chậm rãi đặt ở bụng vuốt ve. Trong lòng âm thầm cầu nguyện: Vân Kha! Ngươi mau nhanh trở về!
Vân Dạ không có tin tưởng. Hắn không tin tưởng mình có thể bình an sinh hạ đứa nhỏ. Có lẽ lúc đứa bé này sinh ra cũng chính là lúc hắn ra đi. Cho nên hắn tuyệt không uống trợ sản dược. Chẳng phải hắn không sợ hao phí thể lực, hắn chỉ muốn chờ Vân Kha trở về.
Cục cưng! Ngoan! Chờ một chút! Chỉ cần chờ chút nữa phụ thân ngươi sẽ lập tức trở về…
Vân Kha trong lòng đột nhiên một trận lo lắng không hiểu, toàn thân lạnh toát.
Mở tú khăn trong tay, nhấc lên màn xe, nhìn cảnh sắc bên ngoài nhanh chóng xẹt qua.
Vân Ly buông quyển sách trên tay, thấy khuôn mặt hoàng huynh tái nhợt tiều tụy, cảm thấy lo lắng.
Phúc Khí lại dùng máu diệu nhân vi Hoàng Thượng chế dược, đó cũng là lí do hắn không ở bên cạnh Hoàng Thượng hầu hạ. Bởi vì tình hình hắn hiện tại thật sự không thích hợp xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng, chỉ ở phía sau mã xa nghỉ ngơi. Mấy ngày nay Hoàng Thượng vẫn mơ màng trầm trầm, cũng không hỏi qua chuyện Phúc Khí sao không ở bên cạnh. Hẳn là trong lòng Hoàng Thượng lại có tâm sự!
Vân Ly di chuyển người, buông rèm ở cửa xe. “Hoàng huynh! Cẩn thận gió lạnh!”
Vân Kha yên lặng nằm trở về. Sốt cao hôm nay thật vất vả lui xuống, chính là cả người bủn rủn vô lực. Nếu không phải như thế hắn liền có thể lên ngựa, hiện tại sớm đã về đến Vạn Hoa Cốc.
Nhớ tới hôm nay đã là mười ba, lại hỏi: “Còn bao lâu mới có thể đến Vạn Hoa Cốc?”
Vân Ly vừa rồi cũng hỏi qua Phương thị vệ, trả lời: “Đêm nay có thể đến Vân Kiểu Phong tại côn sơn, buổi sáng ngày mai từ Vân Kiểu Phong khởi hành, chạng vạng hẳn là có thể tới Vạn Hoa Cốc.”
Vân Kha nhíu mày, cảm giác trong lòng bất an. Cảm giác bất an này cùng với cảm giác trong khách * tại Thanh Châu hồi đó giống nhau. Khi đến Vạn Hoa Cốc, từ Thẩm Băng Phong vô tình biết được ngày đó đúng là Dạ Nhi ở miếu đổ nát ngoài thành Thanh châu lần thứ hai thai khí đại động.
“Truyền lệnh! Đêm nay chạy đi, buổi sáng ngày mai cần phải đến Vạn Hoa Cốc!” Vân Kha cưỡng chế ý niệm bất an trong lòng, hạ lệnh nói.
Vân Ly nhướng mày. Như thế chạy đi, binh lính có thể kiên trì, ngựa có thể đổi, nhưng hoàng huynh lại không chịu nổi xóc nảy. Huống hồ ngày mai có thể tới nơi, làm gì phải quá vội vã.
Mở miệng muốn khuyên bảo, lại thoáng nhìn tú khăn trong tay Vân Kha. Nếu không nhớ lầm, kia là vật của Chiêu Dương hầu.
Vân Ly căng thẳng trong lòng, nhìn kỹ một chút thần sắc hoàng huynh đang sầu lo bất an, cuối cùng không nói gì, đi xuống truyền khẩu dụ Hoàng Thượng.
…
“Cút! Ta không uống…A! …” Vân Dạ đau đớn, thở gấp. Cố gắng chống đỡ tựa vào bên giường, một tay rất nhanh bám vào mép giường, một tay nắm chặt chăn mỏng trên bụng.
Lâm Kỳ sợ hãi nhìn trợ sản dược đã là lần thứ ba bị Thiếu chủ đổ đi, không biết làm sao, gặp cốc Chủ cất bước tiến vào, vội vàng nhìn sắc mặt Cốc chủ.
Thẩm Băng Phong mặt không chút thay đổi, đi qua giúp Vân Dạ bắt mạch, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi không cần cố chấp, đau bụng sinh cũng đã bắt đầu từ nửa đêm hôm qua. Uống ngay trợ sản dược có thể kích thích thai nhi nhanh sinh sản, làm cho đứa nhỏ sớm một chút đi ra. Hiện tại ngươi không uống dược, còn không biết phải đợi bao lâu. Chờ khi đứa nhỏ phải đi ra, chỉ sợ thể lực của ngươi cũng đã hết sạch sẽ.”
Vân Dạ quay mặt đi không nói lời nào.
Thẩm Băng Phong cả giận nói: “Ngươi đừng có không biết nặng nhẹ. Cậu đây là cho ngươi hảo. Ngươi như thế tự chống đỡ được bao lâu? Đối với ngươi đối đứa nhỏ đều không có lợi!”
Vân Dạ nhẫn quá một trận đau đớn, nói: “Ta chịu được!”
Thẩm Băng Phong mày càng nhăn chặt hơn. Biết hắn chống đỡ như vậy là chờ người kia trở về, nhịn không được vì hắn cố chấp, Thẩm Băng Phong cũng căm tức. Chính là phát giận lúc này đối hắn cũng không tốt. Hắn biết cá tính Vân Dạ cùng mình thập phần giống nhau, hắn nếu nói không uống, liền quyết sẽ không uống trợ sản dược.
Thẩm Băng Phong không có cách nào, đành phải thỏa hiệp, hết thảy lấy Vân Dạ bình an làm trọng. Thở dài nói: “Vậy ngươi ăn trước hai khỏa cửu lộ sự ngưng đan, như thế này tái ăn thêm một chút thức ăn. Ăn không được cũng phải ăn! Chờ sinh sản bắt đầu, ta lại tới thăm ngươi.”
Nói, giúp Vân Dạ ăn xong đan dược, bảo Lâm Kỳ đi chuẩn bị cơm canh, Thẩm Băng Phong xoay người rời đi.
Vân Dạ dựa vào ở trên giường, bụng phồng lên trụy đau, lúc này làm sao nuốt trôi thức ăn. Nhưng hắn biết chu huyết sản tử liên tục thời gian rất dài, không biết thời điểm nào đứa nhỏ mới có thể xuống dưới. Vì bảo tồn thể lực, hắn đành miễn cưỡng chính mình dùng chút thức ăn.
Để Lâm Kỳ dìu hắn nằm xuống. Đợi Lâm Kỳ rời đi, Vân Dạ cố hết sức xoay người, mặt hướng ra ngoài, nhịn không được nắm chặt hai tay vào nhau cầu nguyện.
Vân Kha! Ngươi nhanh lên trở về! Nhanh một chút!
Đứa nhỏ rốt cuộc không nghe được Vân Dạ trong lòng cầu nguyện. Đau bụng sinh bắt đầu từ nửa đêm hôm qua. Mặc dù còn không quá lợi hại nhưng vẫn làm cho Vân Dạ một đêm không ngủ. Hiện tại Vân Dạ cảm giác đau bụng sinh đuổi theo từng đợt, dần dần càng lúc càng mau, biết đêm nay có thể sẽ bắt đầu, không khỏi có chút khủng hoảng, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
Hôm nay đã là mười ba, ngày mai là mười bốn. Vân Kha nói trước Trung thu sẽ trở về. Chính mình chỉ sợ… chỉ sợ rất khó chống được tới mười lăm Trung thu, cho nên, Vân Kha, ngươi nhất định phải trở về sớm một chút!