Chương 52: Chương 52

“Hoàng Thượng!”

“Hoàng Thượng!”

“Có thích khách…”

“Người tới…”

Tiếng la hét thất thanh theo bốn phương tám hướng vọt tới.

Vân Kha ngã trên mặt đất, trước mắt một mảnh tối đen, trong mơ hồ chỉ cảm thấy ngực đau đớn, mùi máu tươi tanh nồng không thể khống chế theo khóe miệng tràn ra, nhưng ý thức lại dị thường thanh minh.

Vừa rồi, ngay khi hắn chuẩn bị khởi hành, từ trong đoàn vệ binh có hai người thoát ra, cầm trong tay đoản kiếm tiến lên. Phúc Khí bên người cùng cấm vệ lập tức chắn ở trước mặt Vân Kha cùng thích khách chiến đấu. Ai ngờ vào lúc này, ba mũi bắn ra, một chưởng lực cũng từ sau đi tới.

Vân Kha quay đầu lại chỉ vội vàng thoáng nhìn thân ảnh Võ Lương Từ cùng Vân Ly thất kinh chạy vội đến, rồi sau đó cứ thế ngã xuống đất.

Vân Kha biết tại khoảnh khắc mấu chốt kia, hai người bổ nhào lên người mình là ai.

Vươn cánh tay, gắt gao muốn đem người nọ đứng lên.

“Thương Nghi…”

Vân Kha nghĩ muốn kêu to, lại phát hiện thanh âm của mình yếu đuối vô lực.

Một bên Phong Cực bị trúng tên cũng đã có thể đứng lên, đánh với tên thích khách kia.

Chung quanh một mảnh hỗn loạn.

Tiếng kêu to, tiếng hô quát, tiếng đấu kiếm va vào nhau…

Vân Kha đều không nghe được. Hắn có chút phát run nhìn Thương Nghi người nhuộm đầy máu tươi, ngơ ngác, không biết phản ứng như thế nào cho phải.

“Hoàng huynh! Ngươi không sao chứ…” Vân Ly kinh hoảng chạy tới nắm tay Vân Kha, nhìn vết máu nơi khóe miệng hắn, kinh hãi bắt mạch cho hắn.

Vân Kha đột nhiên lấy lại thần chí. “Thương Nghi… Vân Ly, đừng động ta, mau nhìn xem Thương Nghi, xem cho Thương Nghi trước!”

Vân Ly chuyển hướng người trong lòng Hoàng Thượng. Người nọ bị một mũi tên nhọn đâm thủng qua ngực, lộ ra đầu tiễn (đầu mũi tên), vô luận như thế nào cũng khó cứu trị.

“Hoàng, Hoàng Thượng…” Thương Nghi vô lực khẽ gọi.

“Thương Nghi! Đừng nói nữa! Để đại thần quan nhìn xem vết thương cho ngươi…” Vân Kha nhìn thương thế Thương Nghi, đau lòng hiểu được, dù là thần tiên hạ phàm, chỉ sợ cũng vô lực xoay chuyển trời đất.

“Thỉnh Hoàng Thượng, Hoàng Thượng… Đồ Càng… Đồ Càng… Hắn…” Tiếng nói Thương Nghi đứt quãng, ánh mắt dần dần mông lung, miệng đã không thể nói.

“Trẫm biết, trẫm hiểu được… Ngươi yên tâm…. yên tâm…” mắt Vân Kha chua xót, nghẹn ngào nói.

Thương Nghi cùng Đồ Càng vốn đã quyết định ở tại nơi này, không rời đi.

Đồ Càng chính là đem tài năng hiếm có, Thương Nghi thông minh nhanh nhạy, lại là người Viêm quốc, có hai người trợ giúp mình thống trị Viêm quốc thành trấn vừa diệt tất nhiên là không thể có ai thích hợp hơn.

Vốn Thương Nghi hẳn là cùng Đồ Càng đi dò xét thành biên, nhưng biết Hoàng Thượng hôm nay phải rời khỏi, liền thay đổi hành trình, một người tiến đến vi Hoàng Thượng tiễn đưa. Ai ngờ, thế nhưng phát sinh tai họa.

Lúc ấy Thương Nghi không chút suy nghĩ, nhìn mũi tên nhọn bay đến, liền lập tức phi thân che ở trước Hoàng Thượng.

Vân Kha run rẩy nhìn Thương Nghi. “Thương Nghi, chịu đựng! Đồ Càng sẽ tới ngay… Hắn lập tức sẽ tới…”

Thương Nghi vừa rồi nghe Hoàng Thượng hứa hẹn, cảm thấy mỹ mãn, khóe miệng nhẹ nhàng mỉm cười, cảm thấy toàn thân một trận lạnh như băng, cuối cùng vô lực nhắm lại hai mắt.

“Không!!!!” Vân Kha nhìn đôi mắt Thương Nghi từ nay về sau nhắm chặt, cảm thấy đau xót khôn kể!

Nhớ tới hai người ngày xưa mặc dù không phải tình nhân đang lúc nhu tình mật ý, chính là tâm hồn đồng điệu, lời nói ăn ý, thật là hiếm có lương hữu (bằng hữu, bạn). Năm đó, tại Lưu Ly Cung tịch mịch, là Thương Nghi dùng chính sự ấm áp nhu hòa của hắn làm bạn với Vân Kha tại Tử Tâm điện. Lúc này Vân Kha cảm nhận thân thể ấm áp của người trong lòng dần dần lạnh lẽo…

Thích khách tổng cộng có năm người, đều là tử sĩ của hoàng tộc Viêm quốc chạy thoát trong chiến loạn. Hai người ở phía trước phân tán chú ý của thị vệ, hai người ở trên núi dùng cung nỏ bắn tên, còn một người võ công cao nhất ẩn thân, hướng Hoàng Thượng đánh bất ngờ. Một chưởng kia sắc bén, tuy rằng đột nhiên bị Thương Nghi cùng Phong Cực chắn đi hơn phân nửa, nhưng vẫn xuyên thấu thân thể Thương Nghi, cơ thể Vân Kha vẫn chịu không ít tổn thương.

Vân Kha năm đó từng thụ thương quá nặng, vốn là yếu ớt không chịu nổi một kích, vết thương cũ vừa tái phát không lâu, hơn nữa việc Thương Nghi càng thêm đả kích tinh thần, cả người tựa như lá tàn trong gió, đã lung lay sắp đổ. Hắn tuy là vua của một nước lại ngay cả thời gian an tâm dưỡng thương đều không có.

Đem việc tróc nã thích khách cùng hậu sự cho Thương Nghi thỏa đáng. Vân Kha sốt cao không lùi, toàn thân vô lực, lúc nào cũng lâm vào hôn mê, khi thanh tỉnh lại lập tức lên đường.

Xe ngựa hoa lệ vững vàng trên con đường lớn chạy vội. Vân Kha chậm rãi mở hai mắt. Mặc dù sốt cao nhưng mỗi khi hắn tỉnh lại thần chí luôn thanh minh dị thường.

“Hoàng Thượng, ngài muốn uống nước không?” Vân Ly thấy hắn tỉnh lại, nhẹ nhàng bắt mạch hắn hỏi.

Vân Kha lắc đầu: “Hôm nay là ngày mấy?”

“Mười hai… còn ba ngày nữa chính là Trung thu.”

Vân Kha căng thẳng trong lòng.

Vân Ly thân là thần quan, tinh thông y thuật, khi Hoàng Thượng khởi hành cũng cùng Phúc Khí rời đi.

Lúc này thấy vẻ mặt Vân Kha, Vân Ly chua xót cười: “Hoàng Thượng không cần lo lắng, trong vòng hai ngày chúng ta chắc chắn sẽ đến Vạn Hoa Cốc.”

Vân Kha chậm rãi nhắm mắt lại, không nói nữa.

Qua thật lâu sau, Vân Ly nghĩ hắn đang ngủ, lại đột nhiên nghe được hắn nhẹ hỏi: “Vân Ly, ngươi hận ta sao?”

Vân Ly ngẩn ngơ, không biết trả lời như thế nào. Vấn đề này không chỉ là quá đột ngột, nhưng điều làm cho hắn giật mình chính là ngữ khí Hoàng Thượng. Hoàng Thượng xưng ‘ta’ mà không phải đại biểu hoàng quyền cùng ngôi vị hoàng đế xưng ‘trẫm’.

“Ta… Không hận!” Vân Ly lặng yên thật lâu sau, cuối cùng nhẹ giọng trả lời. Có lẽ, trước kia hắn đã hận, đã oán, đã ghen tị, đã hâm mộ. Nhưng là hiện tại, hắn đã hiểu được. Hắn không hận! Cũng không oán! Hắn chưa từng chân chính hận Vân Kha!

Vân Kha hơi hơi mở hai mắt, thản nhiên nhìn phía trước, giống như đang nhìn nơi nào đó ở thân xe, lại giống như cái gì cũng không thấy.

“Ta nghe thấy rồi…” Thanh âm Vân Kha cũng thản nhiên, nhợt nhạt, làm cho Vân Ly nhất thời không có nghe rõ hắn đang nói điều gì.

“Ta nghe thấy rồi.” Vân Kha xoay đầu lại, trong trẻo tươi đẹp hai tròng mắt nhìn thẳng Vân Ly, “Ta nghe thấy ngươi gọi ta… Hoàng huynh!”

Vân Ly biến sắc, nhưng lập tức trở nên thản nhiên.

“Đúng vậy! Ngươi là hoàng huynh của ta!” Cảm giác tay Vân Kha khẽ run, Vân Ly nhẹ nhàng cười, cuối cùng cũng kiên định mà ôn nhu cầm lại tay hắn.

“Trên đời này, ngươi là người thân của ta… Ca ca!”

Trong Vạn Hoa Cốc, Vân Dạ đang ở trong thống khổ chờ đợi Vân Kha trở về.

“Vân Dạ…” Thẩm Băng Phong mày nhíu lại, nhìn sắc mặt tái nhợt khó coi của Vân Dạ.

“Không được sao?” Vân Dạ nằm nghiêng trên giường, cảm giác đứa nhỏ tuy rằng so với ngày xưa im lặng, nhưng bụng trướng đau cùng lúc trước bất đồng, nhẹ giọng hỏi.

Từ nửa tháng trước, thai nhi đột nhiên xuất hiện hiện tượng sinh non. Đây đối với Vân Dạ lúc ấy thể xác và tinh thần mỏi mệt cùng đứa nhỏ mà nói đều quá mức nguy hiểm. Thẩm Băng Phong không thể không mạo hiểm, vẫn dùng kim thâu thuật phối hợp dược vật giúp hắn an thai. Chính là nửa tháng này Vân Dạ chịu đủ đản tử đan dược tính cùng bệnh trạng thai nhi sinh non tra tấn, ngược lại càng thêm gầy yếu. Hiện tại, vô luận như thế nào, cũng là chống đỡ không được.

Thẩm Băng Phong gật gật đầu, nói: “Đã đến cực hạn, trong vòng hai ngày này đứa nhỏ chỉ sợ cũng phải đi ra, ngươi phải chuẩn bị tinh thần.”

Rốt cuộc vẫn là sinh non. Vân Dạ hiện tại mới vừa mới tới tháng thứ chín, đứa nhỏ hẳn là không có gì trở ngại, chính là Vân Dạ…

Nghĩ tới đây, Thẩm Băng Phong mày mặt nhăn càng sâu.