Chuyện là Quận công họ Chích có hai cô con gái vô cùng xinh đẹp, đến tuổi kén chồng.
Vốn Chích Quận công trước đây học nghề cắt thuốc nam, là một thầy lang vô cùng tận tâm, đã từng chữa khỏi cho hàng ngàn người mà không lấy phí. Dân chúng yêu quý mà gọi ông bằng cái tên trìu mến: Chích Thuốc. Năm họ Chích lên ba mươi tuổi, quận Tạp Chí gặp nạn binh đao, Quận công cũ bỏ cả quận mà chạy thoát thân, chỉ có ông Thuốc là dám đứng lên hô hào nhân dân chiến đấu. Sau này khi phường trộm cắp bị đánh bại, vua Diệt Lương ghi nhận công lao của ông Thuốc mà xuống chiếu ban cho ông làm Quận công. Dân chúng vui vẻ ăn mừng ba ngày ba đêm, khắp nơi đều tràn ngập cờ hiệu, băng rôn: "Chích Thuốc cho muôn nhà, Chích Thuốc cho muôn dân."
Kể từ khi ông Chích làm Quận công, con dân ấm êm no đủ, lại được lương triều đình, không còn gì phải lo lắng. Chỉ có duy nhất chuyện kén rể cho con làm ông u sầu.
Tiếng xa đồn gần rằng tuyện nhiên trong đất nước Thanh Lịch không có người phụ nữ nào vừa đẹp đẽ, giỏi giang lại vừa hiền thảo, đảm việc nhà như hai mỹ nữ nhà ông. Bởi vì họ là tuyệt sắc giai nhân, bao nhiêu người ứng cử đều bị từ chối cả, họ mới ôm cục tức nghĩ rằng Quận công hẳn có tiêu chuẩn cao lắm.
Đúng là có tiếng mà không có miếng mà. Quận công nào có muốn giữ con gái ở nhà, thực tình là ông muốn tống cổ cả hai đứa đi bao lâu này mà không được. Vốn cô con gái lớn là Chích Chòe từ bé tính tình đã mạnh mẽ, những môn thêu thùa nấu ăn đều không màng mà chỉ nhăm nhăm đi theo cậu Vũ cận vệ múa kiếm bắn cung. Khi Chòe lên tám tuổi, Quận công nài ép cô phải ngồi xuống trước bếp, cầm cái xoong lên và học rán thịt, nếu không rán được thịt thì sẽ tịch thu hết vũ khí. Chòe cầm cái xoong đập xoang xoảng vài cái xuống đất, nó bẹp dí lại thành một cái giáo, thế là Chòe cầm cái xoong lên múa võ như bình thường.
Quận công tự trách mình không uốn nắn Chòe cẩn thận, nên nuôi nấng Chích Bông rất kỹ càng. Tối hôm nào ông cũng qua phòng con, đọc cho con những câu chuyện cổ tích hường phấn, những câu chuyện về tình yêu đích thực và tầm quan trọng của việc cưới chồng. Chích Bông kể từ đó trở thành con người mộng mơ, yêu màu hồng, thích nội tâm và hay đòi bố kể chuyện. Ông hứng chí lên kể chuyện cả ngày lẫn đêm, không hề nghĩ rằng nó lại phản tác dụng. Một ngày nọ, Chích Bông đang đi dạo bên bờ ao, bỗng dưng bắt gặp một chàng trai dung mạo như soái ca nam thần. Mọi thứ về chàng thật hoàn hảo: làn da trắng bóc, đôi mắt xa xăm, hình dong mảnh khảnh như đào tơ liễu rủ. Khi mà chàng trai ấy vén quần lên lấy nước ao rửa chân, nàng biết là mình đã yêu.
Cuộc gặp gỡ của họ diễn ra chóng vánh. Chàng trai đó nắm lấy tay Chích Bông, miệng thề thốt đủ những câu trên trời dưới biển. Chàng nói rằng: "Giờ đã muộn rồi, anh phải ra chợ mua thịt cho cha mẹ. Sau khi mua xong, anh sẽ quay về gặp em ngay."
Kể từ khi chàng trai đó đi mua thịt tới nay đã bảy năm trời vẫn chưa về. Thế nhưng, vì được nghe quá nhiều truyện tình cảm, Chích Bông tin vào tình yêu đích thực. Cô quả quyết với Quận công rằng: "Ba ba à, con sẽ đợi cậu ấy trở về. Nếu không phải là chàng trai ấy, nguyện cả đời nay con sẽ ở giá vậy, không cưới ai cả."
Thế là cả hai chị em hơn hai chục tuổi vẫn chưa có ai rước.
Lại trở lại chuyện ngày nay. Khi Quận công đang ở trong phòng, bỗng dưng một cậu hầu đồng hớt hải chạy vào, miệng lẩm bẩm, "Ông Thuốc, ông Thuốc ơi! Con bá Hoàng bên Quận Diệu lại sang dạm hỏi lần nữa!"
Chích Bông đang ngồi bên cạnh gảy đàn, bộ váy hồng diêm dúa lụa là trải từ đầu tới chân, mái tóc đen láy dài thướt tha, được gắn chi chít trâm hoa vòng ngọc. Thấy hầu đồng chạy vào thì nàng ngưng cả gẩy, đôi mắt sáng lên.
"Cậu nào thế? Trên tay cậu ta có cầm bọc thịt không?"
"Không, thưa tiểu thư."
"Thế không phải chàng trai trong mộng của ta rồi," Chích Bông cau có.
Quận công chưa kịp đáp thì Chích Chòe từ phòng trong trở ra. Trên đầu nàng chít khăn nịt, tóc búi lại phía trong, bên ngoài mặc một bộ giáp mỏng, bên hông đeo kiếm, nhìn qua không ít người tưởng là đại trượng phu hảo hán. Nàng quát, "Không tiếp. Cậu ta có quay lại dăm bảy lần nữa cũng không có cửa đâu."
"Chòe. Con lại đi đâu thế?" Quận công hỏi.
"Anh Vũ nói rằng đạo tặc lại trở lại ven rừng. Chuyến này phải diệt chúng nó bằng sạch."
"Việc đó cứ để cậu Vũ lo là được rồi, con đi đâu mà vội? Thôi nào, ngồi xuống đây đã. Ba cha con ta nói chuyện một chút."
Quận công định động tay vào chén trà, Chích Bông nhanh nhảu chạy lại đỡ ấm trà cho ông. "Ba ba để con." Ở nhà, Bông hay gọi chị gái là 'anh Chòe', gọi bố là ba ba. Anh Vũ cận vệ hỏi là thế anh không có biệt danh à, thế là nàng gọi anh Vũ là 'đồi mồi'.
Nhâm nhi tách trà, Quận công ôn tồn nói, "Các con cũng tới tuổi cả rồi, không thể ở mãi trong nhà thế này được. Cả ta, cả mẹ con đều phiền lòng lắm. Cậu đó là con trai của quan Nhất phẩm, hiểu cao học rộng, nom lại khôi ngô tuấn tú. Khó có ai mà hơn được cậu đó đâu, con gái à."
"OK phụ thân," Chích Chòe đáp.
Chích Bông thì mau miệng hơn, vừa rót chén trà mời cha vừa hót, "Tình yêu thì không thể gán ghép được, ba ba à! Tình yêu như bông hoa sớm mai, gặp đúng nắng hạ thì mới có thể bừng nở, mới có thể đâm hoa kết trái được!"
"Nhưng mà... các con cũng phải nghĩ cho ta chứ. Nếu vẫn nhất quyết không cưới chồng, người ta sẽ chê cười cha con ta đấy."
"Giá trị của phụ nữ đâu có phải ở tấm chồng hả cha? Nếu cha vẫn cứ nói chuyện này, con xin phép ra ngoài." Chích Chòe đứng dậy.
Đúng lúc đó, cậu hầu đồng ban nãy lại chạy vào lần nữa, lần này có vẻ còn khẩn trương hơn lần trước. Chưa để ai kịp hỏi gì, cậu đã mau miệng, giọng hổn hển, "Ông Thuốc, ông Thuốc, có chuyện to rồi! Bên ngoài quận có một người đàn ông khỏa thân đang bị hổ đuổi!"