Chương 13: Những đàn em đầu tiên!

- Có tâm tối hay không, con cho rằng là lỗi do người tu luyện chứ không nên đổ hết lỗi cho công pháp hay thuật pháp mà người đó luyện. Con tin bản thân con không như thế.

Hắn vỗ ngực tự đắc.

Mạc Lão chề môi, vỗ vai hắn:

- ừ! nói ngon lắm.. hi vọng là đúng với điều con nói. Sau này, có làm điều gì sai trái đừng cầu cứu ta. Ta không giúp nổi đâu!

-Gia gia cứ yên tâm. Nhất định con sẽ tránh xa tà đạo, dù tu luyện theo phương thức đạo bất quang minh nhưng hành sự nhất định lỗi lạc!

- Vậy tốt. Ta cũng không biết đây là nơi rừng rú nào nữa. Thôi thì con cứ ở đây tu luyện cho tốt, ta phải về Mạc Quang Đỉnh trước đã. Trước khi đi, ta có thứ này cho con,

Rồi lão lấy từ trong chiếc nhẫn thời không ra một cái khiên ngũ giác, sắc vàng bóng loáng, một loại thuẫn cực phẩm đây rồi.

- Thứ này.. chẳng phải Thiên Nhuẫn Thuẫn sao? nó...nó là bảo vật gắng liền với tên tuổi của gia gia mà?

- ừ. Đó là một món vật mà ta luôn tự hào. Hãy sử dụng nó và làm nở mặt nở mài cho Mạc gia đi, đừng khiến ta thất vọng.

Trong lòng Dương không dám nhận thứ quý giá này, hắn biết nó quan trọng thế nào với Mạc lão. Đã từng bên nhau chinh chiến trăm trận trên đất Đại Ân, hẳn là đồ vật không thể lìa chủ, nay Mạc Quân có ý cho hắn mượn, tức đã không hề xem nhẹ mối quan hệ này.

Theo như sử sách trong Mạc Gia ghi chép, cũng bởi vì có chiếc thuẫn này, Mạc quân trở thành một lá chắn không thể phá vở, che chắn cho cả đoàn người phía sau, nhờ đó mà có nhiều chiến công rất lẫy lừng.

- Nhưng theo như con biết, trận chiến này hầu như không có nguy hiểm, tổ đội sáu người sẽ giúp nhau, con nghĩ con đủ sức...

- Ta biết con không thua kém gì ai, nhưng đề ra trước mắt.. con vẫn là nhất tinh. Ta cũng không muốn nói điều này làm tổn thương con... nhưng thật sự, nhất tinh chắc chắn sẽ bị kẻ khác xem thường. Mặc dù chuyến đi Lĩnh Xướng lần này chỉ là bước đầu thực chiến cho những thiên tài tuổi nhỏ. Nhưng dù tuổi nhỏ, chúng cũng có sự khinh miệt kẻ yếu rồi. Đến lúc chúng không đồng ý con nhập tổ đội thì sao ? Ta đề phòng trước vẫn hơn! Con chưa ra ngoài đối chọi với xã hội, con chưa biết nó khắc nghiệt thế nào đâu.

Lời nói Mạc lão khắc đậm tấm chân tình, từng bước đi đã được định sẵn cho hắn. Xem ra, đứa ngoại tộc này, đâu có khác gì với ruột thịt đâu chứ?

Dương miễn cưỡng nhận lấy, Mạc lão cũng an tâm hơn. Dù biết bản thân là cháu nuôi của Mạc lão, nhưng hăn không thể hiểu là tại sao Lão lại quan tâm và yêu thương hắn đến thế?

- Vậy là cũng yên tâm mà trở về Mạc Gia rồi, ta đi đây.

-Vâng! Gia Gia đi thông thả.

Vừa định phóng đi, lão chợt nhớ.

- À.. suýt nữa quên dặn. Ở đây hoang du hẻo lánh, nhớ cẩn thận thú dữ. Và.. đừng quên chăm sóc tiểu Bạch Hạt của ta nhé!

Rồi lão phóng đi, để bạch hạt ở lại, đương nhiên là để một tháng nữa đưa hắn đến Lĩnh Xướng.

Hắn cảm nhận được sự mát mẽ của làn sương đọng trên lá, từng hạt sương cứ phút chốc lại nhỏ giọt rơi vào vách đá bên dưới, tạo từng tiếng tí tách...

Nơi đây thật yên ắng. Thích hợp cho việc tu luyện mà không ai làm phiền.

Bấy giờ hắn chỉ biết luyện tiếp quyển "Vong linh thuật".

Ba ngày sau, Hắn đã nắm bắt được Vong linh thuật. Bấy giờ rất cần một thứ để có thể luyện tiếp, chính là Vong hồn.

Muốn có Vong hồn, phải tìm thể xác vừa mới chết.

Vong thể, vong hồn, vong linh là ba trạng thái của sinh thể chết. Vong thể tức là thể xác đã chết, Vong hồn là thần hồn đã chết cũng như vong linh là tâm linh đã chết.

Vong linh thực ra không tồn tại trong sinh thể chết nữa, nó đã tan biến ngay khi sinh thể chết đi. Bởi do đó, một cách để hồi sinh chúng, là phải cung cấp cho sinh thể chết một Vong linh khác. Đó chính là hình thức triển khai cũng của "vong linh thuật".

Sinh thể chỉ chết vì bản thể, Thần hồn có tan biến thì cũng không khiến sinh thể chết đi, mà thay vào đó, sinh thể sẽ là một sinh vật bình thường, góp mặt trong chuỗi thức ăn của sinh vật, không có thuần tinh hệ, là một phế vật. Khi tâm linh không còn, kẻ đó sẽ trở thành thực vật, có hoạt thức nhưng không có ý thức.

Vong linh thuật mà Dương đang tu luyện, là một dị trân bảo quý hiếm thế gian. Không biết thể nào mà người Hắc Tự có thể sở hữu được nó. Mơ hồ suy đoán được cái tên Kỳ Bính kia có địa vị không nhỏ trong Hắc tự, nên mới có được quyển này.

Đã ba ngày rồi, chút thức ăn còn sót lại cũng sắp hết, nếu không mau tìm cách gì đó thì hắn và Bạch hạt sẽ đói chết mất.

Đến lúc vào rừng và làm điều gì đó rồi, sẵn tiện vừa tìm thức ăn vừa bắt vong hồn thôi.

Bạch Hạt cõng hắn trên lưng, vỗ cánh bay phập phập trong khu rừng vắng, những cây cổ thụ chọc trời lộ ra mãnh đất bên dưới cỏ dại mộc sát đất. Có vẻ như vì những cây to chọc trời đã che hết tia nắng mặt trời nên cây cối thấp không có điều kiện để phát triển.

Hắn bận tìm những sinh vật có hồn lực... Nhưng dường như khu rừng khá vắng Linh thú.

Khu rừng không um tùm nhưng chỉ là cây với cây, chốc lát hắn phát dát mình đã bị lạc. Hắn bước xuống khỏi lưng Hạt để thăm dò thực hư.

Và rồi, hắn chợt phát giác ra...

Đây là khu rừng được ai đó dùng hỗn thuật.

Hỗn thuật là một mê ảnh hệt như một mê cung chết người. Cảm nhận là đi thẳng một hướng, nhưng thực chất lại là lối mòn cong vòng tới lui và không hồi kết.

Theo như kiến thức hắn biết được ở Quang thư cát, một trong những cách đơn giản nhất để phá giải mê cung hỗn thuật là bay tít lên cao.

Hắn phóng cái víu lên lưng Bạch hạt, rồi cả hai bay thoắt lên cao.

"Quả nhiên là thế, Rừng hoang vu thế kia. Ai lại rãnh rỗi dừng hỗn thuật ở đây thế nhỉ?". Dương thắc mắc.

Thường thì người ta đặt hỗn thuật tại một nơi thường để bảo vệ nơi đó không cho người khác có thể đi vào trong.

Vậy tức là có người không muốn người khác tiến vào rừng?

Điều đó đã khiêu khích tính tò mò của tên tiểu tử kia. Chính vì Hỗn thuật, khiến hắn càng muốn vào hơn.

Khi hắn bước vào, không hề cảm nhận được bất kỳ sự tương phản linh lực nào trong đây. Tức là đây chỉ là hỗn thuật bình thường, chỉ dùng những ảo giác thông qua thảm thực vực tương tự nhau trong khu rừng để đánh lừa thị giác, khiến kẻ đó cứ đi vòng. Muốn phá giải thì quá đơn giản với người tu hệ Quang.

Bằng một hiện tượng vật lý đơn giản, ánh sáng duy chuyển theo đường thắng!

Nhưng... Hắn lại vỗ tay vào trán tiếc nuối!

"Chết tiệc thật, nhất tinh quang hệ chỉ có thể truyền Quang năng!", lòng nghĩ mà hắn thấy tức.

Khả năng duy nhất của nhất tinh tệ hại đó dùng linh lực Quang hệ của bản thân truyền cho kẻ khác hay vũ khí hắn sử dụng, lúc này chắc chỉ có cái khiên và Bạch Hạt.

"Thay vì oán trách thì thử xem sao!" lúc này hắn muốn thử xem bản thân có gia tăng cấp bậc thuần tinh chưa.

Công pháp xuất kích tia sáng không phải hắn không biết, mà nào giờ có thử đâu? ru rú trong cái thư cát kia rồi không chịu thực hành. Nên bấy giờ hắn cũng chưa biết là trong bảy năm dài kia, cấp bật thuần tinh có thăng cấp không.

Trước mắt, hắn chỉ hi vọng bản thân thăng lên nhị tinh thôi là mừng lắm rồi.

Bởi vì nhị tinh đã có thể xuất ra linh lực để sử dụng công pháp. Không còn eo hẹp khả năng chỉ truyền linh lực như nhất tinh.

Hắn chọn sử dụng công pháp yếu nhất quang hệ, "Quang kích" là công pháp dễ thực hiện. Tuy yếu nhất, nhưng cũng không hẵn thua những công pháp khác. Việc "Quang kích" mạnh hay không, tùy vào linh lực mà người sử dụng truyền vào. Càng nhiều linh lực thì công pháp càng mạnh.

Cái công pháp này khá đơn giản, mà nào giờ hắn chưa thử nên khá lạ lẵm.

Chỉa hai về trước, chấp đôi bàn tay lại, giống như kiểu dáng của mấy đứa nít tạo dáng cây súng bằng tay. Hắn bắt đầu niệm công pháp, "Quang kich" bất đầu thi triển, ánh sáng dần tụ thành khối cầu trước hai ngón tay. Lúc này hắn trầm trồ vì sung sướng...

Ngay sau đó một tia sáng bắn ra...

Nó xuyên qua không gian tĩnh mịch, và đã có kẻ điên không cầm được sự sung sướng...

- hahahaaa....

Hắn mừng i như vợ đẻ con trai vậy, như một thằng chung thân được phóng thích...

Ấm ức bấy lâu nay, chui rú trong quang thư cát như một con rùa. Cuối cùng hắn cũng đã có một bước tiến, có thể với kẻ khác, điều đó không có gì đặc biệt. Nhưng... một khi bản thân ở trong ngục tối lâu quá, một ngày nọ được thả ra ngoài ánh sáng, Hẳn cảm giác đó vui sướng khôn tả! Một kẻ bị giam sức mạnh ở nhất tinh tận bảy năm, giờ mới tiến bộ, thật sự là một điều đáng để hắn vui sướng!

Nhưng không vui sướng được bao lâu thì một loại cảm giác khác đã thôi thúc hắn, bụng kêu đói rồi!

Rồi không chôn chân với niềm vui qua lâu, hắn tích quang năng thành một mặt cầu tròn sáng lớn chứa đầy linh lưc. Mặt cầu này sẽ duy trì linh năng để tia sáng truyền thẳng được duy trì cho đến khi hắn rời khỏi hỗn thuật.

Di chuyển theo tia sáng một lúc, quang cảnh khu rừng khác hẳn. Nghĩa là đã thoát được hỗn thuật.

Bấy giờ đây này, đến lúc vui mừng...!

Hắn đã thấy một con thú hoang.

Gà Tưng!

Một loại gà chạy không nhanh nhưng nhảy khá cao, chân của nó khá khỏe, có khả năng phóng lên cao để tránh thú săn mồi trên cạn. Ngoài ra, cái mỏ như mỏ vẹt cứng cáp giúp nó mổ phát nào phát nấy đau điếng...

Hắn rón rén núp vào bụi cây gần con gà, Bạch hạt thì đứng khá xa nên căn bản con gà không biết, vẫn đang cậm cụi mổ hạt rừng.

Một lần nữa Dương dùng "Quang kích", tia sáng bắn ra nhắm vào đầu con gà. Nhưng với bản năng của loài gà. Đang cậm cụi, gà thấy gì đó bay tới, gà ngốc cái cổ lên nhìn và gà né được. Phát hiện nguy hiểm, gà lẹ lắm! Gà dùng đôi chân khỏe của mình, gà phóng lên cây cao, gà nhìn xuống rồi thấy cái thằng bắn lén gà, gầ giận lắm, như thể muốn nhảy xuống mỏ chết hắn.

Gà không có linh trí đâu, gà thấy hắn nhỏ bé và ốm yếu. Gà nghĩ gà ăn đứt hắn! Gà lập tức phóng xuống, với thân hình như một con đà điểu, đôi chân gà đi trước còn cái mỏ gà thì theo sau, phóng vù về phía Dương. Hắn nhanh trí lấy cái khiên ra đỡ, bàn dân thiên hạ nào có ngờ, khiên quý báo như thế lại dùng cho việc đỡ gà!

Gà phát giác ra nguy hiểm, nhưng thân hình như đà điểu nên nào có thể vỗ cánh để giảm tốc đâu...

"Bum"!

Tuy chân đi trước nhưng trớn quá lớn nên đầu gà cũng va vào khiên. Gà choáng váng rơi xuống, cỗ gà bị Dương dùng cái khiên dọng từ trên xuống cắt đứt. Gà lìa đời, nhờ thế mà Lữ Dương cùng Bạch Hạt có món gà nướng no nê.

Bạch Hạt là loài có linh trí, dù khinh bỉ trước hành động đó của Dương, nhưng cũng đành chịu, vì Bạch Hạt ăn thịt... và nó đáng đói!

Dương chỉ ăn một phần của gà tưng, vì nó khá bự. Phần lớn còn lại thì đã vào bụng Bạch Hạt.

"Chà... nuôi hạt tính ra cũng không dễ!" hắn thầm nghĩ.

Lần sau há có để Dương làm trò nữa, Bạch Hạt đã ra tay trợ giúp. Đã hạ được một con Thổ Hầu. Là một loài khỉ làm tổ trong hang. Hang của loài này chứa rất nhiều thứ! Chúng là nhưng tên trộm vặt chuyên nghiệp.

Dương lập tức thi triển "Vong Linh thuật" lên người con "Khỉ đất" này. "Khỉ đất" chỉ là một loại hoang dã bình thường, không phải linh thú. Nên việc Triệu hồi vong linh của nó khá đơn giản.

Thổ Hầu đã bật dậy trước sự điều khiển của hắn! Đã khống chế được một tên lính đầu tiên. Hắn lại nảy ra ý hay, tận dụng một chút tâm linh còn xót của Thổ Hầu, trước khi tâm linh của nó biến mất hoàn toàn, phải tìm ra hang của nó, bắt thêm một ít vong linh. Luyện tập thêm cho sành sỏi hơn.

Đây là tên lính đầu tiên hắn thu nhặt được, thôi thì cứ gọi nó là Nhất Hầu.

Quả nhiên, Nhất Hầu vẫn còn nhớ được hàng ổ. Trí nhớ không phai tàn, đôi khi lại hại chính người thân của chúng!

Một con Thổ Hầu khác thấy Nhất Hầu liền lại gần nó. Sát khí sau khi Lữ Dương thức tỉnh vong linh vẫn còn tồn đọng trong vong linh Nhất Hầu. Điều đó khiến nó hoài nghi kẻ đang tiến đến là kẻ địch, đang muốn tấn công nó. Lập tức Nhất Hầu vương móng vuốt trên cánh tay phải, Vuốt của Nhất Hầu đã không còn là móng vuốt của loài hoang dã nữa.. Mà đã mang khí tức của Hắc hệ rồi. Một kích không ngờ tới từ Nhất Hầu đã khiến con Thổ Hầu kia không kịp phản ứng, bởi chúng là một đôi. Âu yếm, quấn quýt nhau nhưng nào đâu có ngờ lúc này lại đâm nhau bất ngờ. Thổ Hầu kia đau đớn trong tuyệt vọng... không dừng lại ở đó, Nhất Hầu nhe nanh, cũng mang hắc linh lực, táp vào cổ Hầu Đất. Một vụ thảm sát tức tửi...

Lúc này Lữ Dương mới cảm thấy hối hận, lòng hắn đầy sự thương cảm. Hắn biết hắn đã làm một điều tồi tệ.

"Không được, đã lựa chọn con đường này, không được thiếu sự "tà ác", phải mau chóng thu thập vong linh". Dù lòng rất đau xót nhưng hắn phải nhủ với lòng như thế để bản thân không chùn bước.

Lần Triệu hồi này khá nhanh chóng, nhưng lại có điều khiến hắn ngạc nhiên...

Hắn đang tỏ ra khá bực mình, vì hai con thú mà hắn mới vừa triệu hồi đạt cảnh giới nhị tinh chi khí. Chỉ thua hắn một bậc!

" không phải chứ, quá đáng thế à...? bảy năm ta bỏ ra thật quá hoang phí...ahhhh".