Ba canh giờ sau, một con bạch hổ rằn sọc đen trên nền lông trắng bước đi lẫm liệt, trên lưng nó là một lão già đầy lông lá, râu ria bậm chợn. Lại còn đeo chiếc vòng cổ đầy răng nanh thú dữ. Bước đến đâu, thú rừng nơi đó đều cúi đầu.
Lão ẩn thân trong rừng sâu, khi nãy chợt nghe chấn động kinh thiên, phóng vùn vụt trên lưng hổ đến đây.
Hiện ra trước mắt lão là một cảnh vật tiêu điều, hoa lá cỏ cây héo úa, đất đai bạc màu, hoang cảnh tan hoang như địa ngục trần thế.
Giữa thảm cảnh đó, một lão già khác cùng hai nữ tử đang đứng lơ lững tầng không trên lưng một con Hải Điêu, một loài hải tượng di thú có cánh. Thấy con hổ dữ tợn nhe nanh vuốt đang bước tới, lão già cưỡi hải điêu nói:
- ồ, Trấn thú vương cũng đến đây xem náo nhiệt sao?
- Hình như nơi này không có náo nhiệt cho lắm? chỉ là một phế tích thôi.
Trấn thú vương là bậc thầy điều khiển thú, trả lời mà mặt không hề biến sắc, lão nổi danh với sự nghiêm nghị, dữ tợn. Có lẽ bởi thế nên lão mới sai khiến được đám thú này.
- Cừ lão, ông đến trước ta, cảm nhận ra điều gì chưa?
Trấn thú vương hỏi ngược lại.
- Chẳng thể biết được chuyện gì xảy ra. Kẻ gây ra có thể là một hung thú thức tỉnh, mới có khả năng gây ra chấn động lớn đến thế. Nhưng ngôi làng lại gần ở đây không hề bị tấn công. Hung thú gì đó chắc cũng đã bỏ đi.
Cừ Lão đáp lời.
- Lão có nhầm lẫn không đấy? Từ đó giờ chỉ thấy con người thức tỉnh, làm gì có hung thú thức tỉnh?
Trấn lão ngước mặt nhăn nhó với điều đó, cảm nhận cừ lão cho rằng hung thú thức tỉnh là sai lệch. Bởi linh thú từ khi sinh ra, đã có hẳn thuần tinh trong thần hồn của chúng rồi. Kém thì một hệ, còn bá thì đôi khi đến hai, ba loại thuần tinh hệ trong cơ thể chúng. Do đó, khoảng cách sức mạnh giữa con người và linh thú là lệch hẳn. Sức chịu đựng cũng như lực công kích chênh lệch nhau rất lớn.
- Thế Trấn thú vương nghĩ thế nào? ông cho là con người? làm có con người nào thức tỉnh lại hấp thụ tất cả các loại thuần tinh xung quanh?
- cái này...! Mà sao không nghĩ đến chuyện một vụ choảng nhau nhỉ?
Trấn lão bắt đầu bối rối nhưng mặt vẫn không đổi sắc.
- Choảng nhau ư? không đâu. Đây là một quang cảnh đã bị mất đi thuần tinh hệ mà héo úa, chứ không phải cảnh tan tác do đánh nhau.
- hừm.. ta cãi không lại ông! thôi vậy dù sao cũng đến chậm rồi. Về thôi....
Trấn lão quay đầu mãnh hổ về lại rừng, chỉ vài bước thì Cừ lão chặn lại:
- Chưa nói xong mà về sớm thế? Ta không hay đến mãnh địa Đại Ấn đâu.
Trấn lão cũng không mấy quan tâm, quay đầu và nghênh mặt tiếp, thái độ đó có vẻ khá đáng ghét:
- Vậy à? vậy thì cứ cút về cái đảo xó xỉnh của lão đi, không ai quan ngênh lão ở đây đâu.
- Cừ lão nói như này thì có phải mất tình cảm quá không? hởi.. chiến hữu của ta?
- Lâu rồi, ta quên rồi, ta đi đây.
Trước làn hơi gió mát của đồi cao, bóng dáng một người vạm vở trên lưng hổ vằn đã vụt mất.
Cừ lão thở dài. Thấy thế, một nữ tử cạnh lão hỏi han:
- Trấn thú vương là người thế nào mà khiến người quan tâm vậy sư tổ?
- Hắn à? Cứ cho là một tên điên đi... kệ hắn, lần này ta đưa hai con đến đây sớm là để hai con làm quen hơn với nơi này. Được Phùng Mạc gởi thư triệu tập, các chiến binh trẻ của đảo chúng ta đến Lĩnh Xướng tập luyện lần này chỉ có hai con, nên phải cố gắng đấy.
- Vâng ạ.
Cả hai người đều đồng thanh đáp.
Rồi phút chốc chẳng còn ai ở đây cả. Làn gió lại tiếp tục thôi, nhưng chỉ là hiu vạnh, cô liêu.
Một nơi không xa, Dương nhà ta nằm nhăn nhó trên một tảng đá, rên từng tiếng thảm thiết:
- Lạnh, lạnh quá...
hắn run lên cầm cập.
Mạc Quân thấy thế không khỏi ngạc nhiên, thời tiết này nóng thế, sao nó lại lạnh?
Rồi chốc lác lại đổi:
- Nóng quá, aaaahh..
Chuyện gì vậy? Lão cảm thấy khó hiểu rồi.. Từ khi rời làng Vũ Sa, sau khi thức tỉnh cái thần hồn khủng khiếp kia. Bổng dưng hắn liên tục thay đổi trạng thái cơ thể. Lúc thì lạnh, nóng, lúc thì khô khan khát nước, khi lại giật giật tê dại..
Đây là cho thấy, Thuần tinh trong người hắn đang xáo động, liên tục phản kích nhau gây ra nhiều trạng thái đau đớn cho hắn.
Có lẽ cấp bách cần xử lý bấy giờ là phải tẩy tinh.
Lão cũng cần hỏi trước đứa trẻ này, là một lần nữa, nó muốn thức tỉnh thuần tinh hệ gì?
Lần trước dù biết quang hệ hay bất cứ hệ gì cũng chỉ là nhất tinh. Lần này phải chăng không có gì khác? Cũng có sự tồn tại của những thuần tinh khác nhau. Càng nhiều, càng giảm đi cấp bậc của thuần tinh khi tẩy.
- Này này nhóc, tỉnh dậy nhanh nào, cần phải tẩy tinh càng sớm càng tốt.
Lão đang gọi hắn dậy trong cơn đau điên dại này.
- Gia Gia, con đau đớn và khó chịu lắm.
Ý thức hắn đang mất dần, cơ thể như tê liệt trong cơn đau, đốt cháy dần sinh mạng hắn.
- Con phải nổ lực, nhất định không được buông xuôi đấy.. Biết không?
Lão hét khá to, cần phải động viên hắn thôi. Bấy giờ chỉ cần hắn mà buông lỏng, hắn chết chắc!
- Mau mau chọn đi, lần này con muốn ta tẩy tinh cho con hệ gì...
Trò chơi may rủi rồi đây. Lần này đâu có thiết bị để đo lường như ở Mạc Tinh tẩy đường, làm sao hắn biết là thuần nào chiếm ưu thế nhất?
-Không phải con đã tẩy tinh rồi sao? sao lại tẩy nữa...?
Hắn trong quạng loạn nên rối thật rồi, cái gì mà không thể chứ? người thường không thể, nhưng hắn đã có đến tận hai thần hồn. Đâu còn giống một người bình thường nữa đâu chứ.
- Ta chắc chắn con đau đớn vì chuyện gây ra do người con có thuần tinh đảo đấu nhau. Đừng quên con có hai thần hồn.
- ahhh...ahh.. con nhớ rồii .. ahh...
Hắn đang ròng mình chống chội, cố gắng thốt lên:
- con sẽ chọn..ahh.. chọn.. ahh..
Cơn đau đấy chẹn họng hắn, không có sức để nói luôn.
- Hắc tinh hệ..ahhh....
Trong người hắn tự dưng có những quần sáng đang biến đổi, rồi chợt vang lên một tiếng:
"Bùm"!
Lại một lần nữa, nhưng lần này không có hào quang màu tím như trước. Chỉ là một vụ nổ nhẹ, nhưng đủ một lẫn nữa hất văng Mạc Quân.
- Ngày gì đây, liên tục bị nổ rồi hất ra thế này?
Lão cũng hơi khó chịu với những điều đó rồi.
Nhưng khá bất ngờ, Lữ Dương đã không sao nữa. Hắn đã có thể ngồi dậy, chìa hai tay ra phía trước:
- Ủa, sao tự nhiên không còn cảm giác đau gì nữa? Con đã thức tỉnh Hắc tinh xong luôn này!
Hắn đã cảm nhận được sự u tối của hắc ám.
- Hóa ra thần hồn mới này có khả năng ghê gớm thế nhỉ?
Thần hồn có khả năng tự thức tỉnh thuần tinh hệ là chuyện trước nay không hề có. Quái lạ...
Chưa khỏi bàng hoàng, lão lại thắc mắc:
- Này, quang minh chính đại sao không chọn? lại đi chọn hắc ám?
- Con biết là hắc ám được cho là hệ thuần tinh bị ghẻ lạnh ở đất Đại Ấn này. Nhưng mà con suy nghĩ, hắc ám và Vong linh thuật mà con sắp luyện sẽ tương thích hơn.
Nghe được những lời đó từ Dương, lão đập tay vào trán tỏ ra hối tiếc:
- Thôi rồi, ta đã đưa con vào con đường tâm tối rồi sao.