Chương 11: Con đường tiên đạo trường sinh ở đâu? (2)

Chương 11: Con đường tiên đạo trườn sinh ở đâu? (2)

"Kính cẩn không bằng tuân lệnh..."

"Sau này nếu có việc cần giúp đỡ, cứ đến tận cửa."

"Đa tạ lão tiên sinh."

Lâm Giác không có gì để nói, chỉ có thể liên tục nói lời cảm ơn.

Một đêm mơ mơ màng màng, trong lòng đã có thêm ba thỏi bạc hình tổ ong thắt đai lưng, mười lượng một thoie, một thỏi lẻ để hắn mua thuốc, cầm trên tay thấy nặng trịch, kéo căng cả lớp vải thô.

Khi ánh sáng ban ngày rực rỡ chiếu vào, Lâm Giác bước ra khỏi cổng nhà họ Uông chỉ cảm thấy có một loại cảm giác khó tả.

Bước đi bồng bềnh, trở về Thư thôn, vì trải nghiệm kỳ lạ đêm qua mà cảm giác kỳ ảo vẫn chưa bị cảm giác thu hoạch tiền tài xua tan, ngược lại theo thời gian lại càng trở nên nồng đậm, càng cảm thấy kỳ diệu.

Lại có một cảm giác không chân thực như cách cả một thế hệ.

Vào thôn đi qua cầu, khi rẽ góc, lại thấy thôn lão và đám hài đồng kia.

Có lẽ là đêm qua gần như không ngủ, có lẽ là đối chọi với yêu pháp đã tiêu hao quá nhiều tâm trí, hoặc cũng có thể là vừa nhìn thấy một mặt xa lạ của thế giới này nên cảm thấy mệt mỏi, Lâm Giác không tự chủ được mà dừng bước, dựa vào tường, ngây người nhìn về hướng đó.

Thôn lão vẫn kể chuyện thần tiên ma quỷ.

Đám hài đồng vẫn chăm chú lắng nghe.

Câu chuyện cũng truyền vào tai Lâm Giác, trong nháy mắt cùng với tất cả những câu chuyện đã nghe trước đây, đều cuốn lấy tâm trí hắn.

Hồ ly, quỷ quái, thiện ác, thần linh.

Tu đạo, thuật pháp, thần tiên, trường sinh.

Một viên kim đan thăng thiên;

Một việc làm ác lạc địa.

Nửa thật nửa giả, như thực như huyễn, chỉ có trong miệng người.

Ý vị trong những câu chuyện như vậy chỉ dùng lời nói thì thật khó để diễn tả, khí chất đó có lẽ chỉ có thể dùng tâm để cảm nhận, không kinh tâm động phách, không nghiêm ngặt lý trí nhưng lại lãng mạn một cách quỷ dị, ý động nhân tâm.

Lâm Giác không tự chủ được mà đứng tại đây, ngây người lắng nghe nhưng trong đầu vẫn không nhịn được mà suy nghĩ về câu hỏi đó——

Rốt cuộc đây là thế giới như thế nào?

Nếu như thế gian có yêu quái, vậy có phải cũng có quỷ hồn không?

Nếu có quỷ hồn, vậy có phải cũng có thần tiên Phật Đà, cũng có đạo pháp tu hành, phải không?

Cũng có tam thiên thế giới mà Phật gia nói, cũng có tiêu dao trường sinh mà Đạo gia nói, đúng không?

Vậy thì bản thân mình phải đi tìm như thế nào?

Con đường tiên đạo trường sinh này, rốt cuộc ở phương nào?

Vậy thì cái gọi là phương pháp an hồn, phải đi đâu để tìm?

...

Không biết hắn trở về nhà như thế nào. Hắn gặp đại nương, cũng đi gặp đại bá, kể ngắn gọn chuyện đêm qua và ba mươi lượng bạc, trong lời dặn dò lo lắng của đại nương, cuối cùng hắn cũng trở về phòng.

Phòng ở đơn sơ nhưng lại là nơi an lòng.

Vừa mới nằm xuống, đang suy tư như đi vào cõi thần tiên thì đầu óc lại choáng váng, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Quay đầu nhìn lại——

Không biết từ lúc nào bên cạnh đã có thêm một quyển sách cổ.

Không có tên sách.

Là một quyển sách xa lạ.

Lâm Giác sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ ra, sáng nay khi ra khỏi cửa rồi lại quay về từ đường, dường như cũng từng thấy một thứ giống như sách trong bóng tối, vuông vức, chỉ là lúc đó trời tối không nhìn rõ, lại thấy có lẽ là thứ mà người kia để lại đêm qua, thêm vào đó đầu óc choáng váng, đầy những suy nghĩ ngổn ngang nên không để ý nhiều, hắn chỉ lấy chăn, dao chặt củi và đèn dầu rồi đi.

Cũng không biết có phải là cùng một thứ không.

Lâm Giác không tự chủ được mà cầm nó lên.

"Xoạt…"

Lật tay một cái, trong sách toàn là giấy trắng.

Chỉ mỗi trang đầu có chữ.

Viết:

"Thổ Khí.”

"Pháp thuật thường dùng của yêu tinh quỷ thần.”

"Thế gian chi vật, một khi đắc đạo, trong cơ thể tự sinh ra nguyên khí, phun ra nguyên khí đó thì mỗi loại đều có tác dụng riêng."

Lâm Giác nâng sách, nhỏ giọng đọc.

"Bởi vì pháp thuật này không cần tu tập học luyện, chỉ cần tự nhiên phun ra nguyên khí trong cơ thể là được, cho nên đây là thuật pháp thường dùng nhất của yêu tinh dã quái, yêu tà quỷ thần.”

“Lại bởi vì yêu tinh dã quái, yêu tà quỷ thần chủng loại khác nhau, phương thức đắc đạo, bản tính thiện ác khác nhau, nguyên khí trong cơ thể cũng khác nhau, cho nên tác dụng cũng không giống nhau.”

"Có loại phun ra hoàng khí, có thể mê hoặc lòng người; có loại phun ra hắc khí, có thể che mắt người; có loại phun ra hôi khí, có thể khiến người hôn mê; có loại phun ra bạch khí, có thể chữa bệnh cứu người.”

"Người có năng lực lớn nhả khói thành mây, che trời lấp đất.”

"Nếu người tu hành đắc đạo, cũng có thể Thổ Khí, phần lớn phun ra bạch khí, có nhiều công dụng kỳ diệu.”

“Nếu không tu hành, cũng có pháp môn cưỡng ép Thổ Khí thì phun ra dương khí, chỉ có thể thiêu đốt âm quỷ, không có tác dụng khác, tổn thương thân thể, giảm tuổi thọ."