Chương 10: Con đường tiên đạo trườn sinh ở đâu?
Nếu như trên đời thực sự có yêu tinh quỷ quái, vị lão giả có danh vọng không nhỏ này trong cuộc đời mấy chục năm của hắn, hẳn là đã từng gặp qua, cho nên biết có yêu quái đến từ đường gia đình, cũng không quá hoảng sợ.
Nhưng liên tiếp ba người ở lại qua đêm trong từ đường, một lão phu tử, căn bản không nhìn thấy yêu quái, với tính cách của lão nhân gia đó, có khi sau khi rời đi còn nói ở đây căn bản không có yêu quái.
Một người khác thì ngủ thẳng một đêm, đến khi tỉnh dậy trời đã sáng, rất có thể vị Uông lão thái gia này cũng không biết thứ ở trong từ đường gia đình là thần thánh phương nào, trông như thế nào.
Vị phụ nhân kia bưng đến cho Lâm Giác một chén trà, Lâm Giác nói lời cảm ơn, uống một ngụm, vị đắng, thanh mát, hương cúc và nhiều hương vị khác đột nhiên trùng kích vị giác, ngược lại khiến hắn tỉnh táo hơn rất nhiều.
"Lão tiên sinh không cần lo lắng nữa, vị kia đã rời đi vào sáng nay, có lẽ sau này lão tiên sinh sẽ không còn phải lo lắng gì về từ đường nữa."
"Rời đi?"
"Đúng vậy."
"Ồ? Đây là vì sao? Nói kỹ xem!"
"Đêm qua chúng ta..."
Lâm Giác liền kể lại một năm một mười, thành thật kể cho hắn nghe.
Dần dần trong gian nhà chính càng có nhiều người, đại khái là những người con cháu có địa vị hoặc được sủng ái trong nhà, nghe mà trợn tròn mắt, bên ngoài cửa cũng vây quanh một số người, đều bám vào khung cửa, cũng đầy vẻ tò mò.
Lâm Giác kiên nhẫn kể lại từ từ.
Chỉ có truy hỏi, không có ngắt lời.
Bị buộc phải kể càng chi tiết.
Chỉ có tiếng hít thở nín lặng, ánh mắt kinh ngạc, nhiều nhất là có chút ánh mắt dò xét, không có sự nghi ngờ trực diện.
"Cuối cùng lúc ta tỉnh lại thì trời sắp sáng rồi."
Lâm Giác kể xong một cách nghiêm túc, rồi ngồi im tại chỗ.
Vị Uông lão thái gia ngồi phía trên thoáng im lặng, vẫn đang hồi tưởng lại lời cuối cùng mà yêu quái nói với Lâm Giác.
"..."
Cuối cùng hắn cũng không nói gì, chỉ cầm chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó lại nhìn Lâm Giác: "Nếu thứ đó thực sự đã rời đi, nhà họ Uông chúng ta phải đa tạ ngươi."
"Không nên nói như vậy."
Lâm Giác lại suy nghĩ một chút, vẫn nghiêm mặt nói thật: "Sở dĩ hôm nay vị kia rời đi, đầu tiên là do lão tiên sinh treo thưởng trước, khiến hắn không được yên ổn, sau đó là do lão phu tử và tên đồ tể ở huyện thành không dễ chọc vào đã vào đó, khiến hắn cảm thấy phiền phức khó đối phó, cuối cùng đến ta ở đây, chỉ là cuối cùng đã đến lúc chín muồi. Chứ không riêng gì ta có tác dụng làm mồi lửa cuối cùng."
"Ha ha..."
Uông lão thái gia nghe vậy thì cười, nhưng lại hỏi: "Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Mới đến vũ tượng chi niên."(1)
(1)Vũ tượng chi niên: là một Hán ngữ, để chỉ nam tử cổ đại từ khoảng 15 tuổi đến 20 tuổi.
"Hiếm có hiếm có..."
Uông lão thái gia liên tục gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút:
"Hôm nay coi như ngươi không nói dối, thứ đó cũng không lừa ngươi, đã hoàn toàn rời đi. Dù sao thì công lao của ngươi cũng là lớn nhất.”
"Nếu như yêu quái đó đều biết nghĩ đến tấm lòng hiếu thảo của ngươi đối với bá phụ, nhà họ Uông chúng ta ở đây cũng xem như có danh tiếng, đương nhiên không thể thua kém một con yêu quái. Huống hồ chúng ta vốn là thôn xóm lân cận, nhà ngươi gặp khó khăn như vậy, nếu có năng lực, về tình về lý, cũng nên giúp đỡ một chút.”
"Như vậy, đêm qua hai người các ngươi ngủ lại, chỉ có ngươi không bỏ đi giữa chừng, ta sẽ đưa phần thưởng còn lại cho ngươi, coi như là trả ơn. Ngoài ra, chuyện khám bệnh cho bá phụ nhà ngươi, cũng do nhà họ Uông chúng ta gánh vác.”
"Ngươi thấy thế nào?"
Nghe xong cuộc đối thoại giữa Lâm Giác và yêu quái ở trong từ đường, không biết từ lúc nào, Uông lão thái gia từ thái độ bề trên đã trở nên coi trọng Lâm Giác hơn nhiều, lúc này lại có thể nghiêng đầu hỏi ý kiến hắn.
"Đa tạ lão tiên sinh."
Lâm Giác vội vàng đứng dậy hành lễ.
Khiêm tốn thì khiêm tốn, thành thật thì thành thật, chuyện này không thể từ chối.
Uông lão thái gia ngẩng đầu đánh giá hắn, nhưng càng nhìn, càng nghĩ, càng thấy không bình thường, vì vậy lại nói: "Đổi cho hắn thành hai mươi lượng bạc, tiện cho hắn mang theo."
"Cảm ơn lão tiên sinh."
"Đừng vội về, nhà họ Uông chúng ta cũng có một bàn tiệc ngon muốn chiêu đãi ngươi, chắc chắn phải ăn xong rồi hãy đi."
"Chuyện này thì ta xin nhận tấm lòng. Một đêm không về, hẳn là người nhà rất lo lắng rồi. Huống hồ đại bá trong nhà đang nằm trên giường bệnh, chịu nhiều đau đớn, đại nương và đường huynh hầu hạ bên giường bệnh cũng rất vất vả, thắt lưng buộc bụng, sao ta dám ở đây ăn cơm ngon với lão tiên sinh được?"
Lâm Giác lập tức từ chối.
"Tốt lắm."
Uông lão thái gia vẫn cười, phất tay nói: "Vậy thì chuẩn bị sẵn thức ăn và rượu, tối nay ta sẽ cho người mang đến nhà ngươi."