Chương 9: Mua đồ. Rơi Xuống Nước

Chương 9: Mua đồ. Rơi Xuống Nước

Vương Lam Yên cầm bạc ở trong bàn tay bỏ vào túi nhỏ sau lưng, nhưng thực sự là bỏ vào trong không gian, sau đó mới thực sự yên lòng thả lỏng, cả người trở lên thoải mái.

Tuy rằng lúc mua bán có vài chuyện không theo dự đoán của nàng, nhưng được như vậy đã là vô cùng thuận lợi rồi, nàng không có lòng tham, như bây giờ đã rất tốt.

Huống chi, nếu chủ tiệm bán tốt, lần sau nàng tới chỗ này, cho dù nàng không chủ động mở miệng, chủ tiệm cũng sẽ nghĩ cách tiếp tục cùng nàng hợp tác, điều này thì nàng lại rất tin tưởng.

Quăng dây dài mới câu được cá lớn, nàng sẽ chờ.

Đi ra khỏi cửa hàng thêu, Vương Lam Yên tinh thần thoải mái, nhìn Vương Khiết tỷ cười, cẩn thận nói.

“Vương Khiết tỷ, hôm nay ta có thu hoạch tâm tình đặc biệt tốt, tỷ muốn ăn chút gì không, đi, ta mời khách.”

Vương Khiết nghe vậy mỉm cười, gật đầu.

“Hắc hắc, muội muội của ta thật có năng lực, tỷ sẽ không khách khí, như vậy đi, bên kia có sạp bán đồ ăn đặc biệt ngon, chúng ta qua nếm thử đi.”

Nhìn thấy Vương Lam Yên có thể vẽ tranh kiếm bạc, nàng thật lòng mừng cho Vương Lam Yên, lúc trước còn lo lắng cho nàng cùng tướng công nàng bị Lăng gia đuổi ra không có tiền, giờ biết Lam Yên có năng lực nuôi sống cả nhà, rốt cục trong lòng cũng yên tâm, vui mừng cho cho nàng.

Vương Lam Yên biết Vương Khiết tỷ sẽ không muốn ăn thứ đắt tiền, cũng không có ép buộc, gật đầu đồng ý.

“Tốt lắm, chúng ta đi qua nếm thử đi, nhìn xem có phải thực sự ăn ngon như vậy không, haha.

...

Ăn xong đồ ăn, Vương Lam Yên còn có ý muốn ăn nữa, đồ ăn cổ đại thật là ngon, sạch sẽ không ô nhiễm.

Có ý nghĩ như vậy, Vương Lam Yên đi cửa hàng lương thực mua một ít hủ tiếu, rồi đi cửa hàng thịt heo của Trương đồ tể mua một ít thịt heo, dùng thêm mấy văn tiền mua lòng heo mà không ai thèm mua.

Về phần vì sao lòng heo không phải miễn phí, nguyên nhân rất đơn giản, dù sao lòng heo thối lại không dễ làm sạch nhưng cũng là thịt, nếu như miễn phí thì ai cũng muốn lấy, ít nhất còn có thể ăn được bữa ăn ngon.

Lúc trở về, Vương Lam Yên cùng Vương Khiết ngồi xe trâu của Ngô gia, tuy rằng đi rất chậm, nhưng so với đi bộ vẫn tốt hơn nhiều.

Đến cửa thôn, như thường lệ mọi người trả cho Ngô gia 2 văn tiền xe, Ngô gia còn nhắc mọi người nếu lần sau muốn đi xe của hắn thì cứ chờ ở chỗ cũ.

Về đến nhà, Vương Lam Yên liền nói với Lăng Tử Viêm chuyện ở thị trấn.

Lăng Tử Viêm không có bất mãn hay cảm thấy buồn, im lặng lắng nghe Vương Lam Yên nói chuyện, ngẫu nhiên hỏi một hai câu, không khí ấm áp tỏa ra, suộc sống thật yên bình.

Một lát sau, Vương Lam Yên đi đến phòng bếp, còn Lăng Tử Viêm thì ra ngoài cửa ngồi phơi nắng, nhắm mắt dưỡng thần.

Bỗng nhiên, gần đó có tiếng động, ánh mắt Lăng Tử Viêm liền nhìn về phía đó, nhưng không có phát hiện điều gì khả nghi, có thể là nghe lầm.

Ngay lập tức hắn đã bĩnh tĩnh lại, người nam nhân thỉnh thoảng quay đầu nhìn bóng dáng đang bận rộn trong bếp, trên mặt mang theo ý cười.

Bữa trưa vừa kết thúc, Vương Lam Yên là người ngồi không yên, nói với tướng công nhà mình, rồi lại chạy lên núi kiếm đồ ăn.

Lần này vận may của nàng tương đối tốt.

Vừa lên núi, nàng liền thấy Bạch Lang cùng Hắc Lang*, chính là đôi vợ chồng sói. Nàng ở lại chơi với chúng nó một chút.Trước khi đi nàng đào một cái hố nhỏ rồi bỏ linh tuyền vào cho chúng nó uống, kết quả chưa đi được bao xa, Vương Lam Yên liền cảm giác váy như bị ai kéo.

** Sói trắng và sói đen – mình phân vân là để thuần Việt dễ hiểu hay để Hán Việt cho hay, nên thôi từ chương này để Hán Việt cho nó văn vẻ, cũng dễ hiểu mà.

Nàng cúi đầu liền thấy, là do Bạch Lang nhẹ nhàng cắn chân váy của nàng, không cho nàng đi.

Vương Lam Yên cho rằng Bạch Lang luyến tiếc nàng, vì thế nàng ngồi xổm xuống vuốt ve nó.

“Bạch Lang, ngươi luyến tiếc ta đi sao? Ta cùng các ngươi chơi một lát nữa nhé.”

Nàng vừa nói dứt lời, Vương Lam Yên lại nhìn thấy Bạch Lang tỏ vẻ xem thường, dường như đang cười nhạo nàng.

Vương Lam Yên đen mặt.

Chẳng lẽ, nàng hiểu sai rồi?

“Bạch Lang, ngươi không có luyến tiếc ta, vậy vì sao ngươi kéo không cho ta đi, ta còn đang vội đi tìm đồ ăn.”

Vương Lam Yên biết Bạch Lang hiểu được, vì thế dứt khoát hỏi.

Bạch Lang vừa nghe lời này, lập tức liền đứng dậy chạy về một phía, ý bảo Vương Lam Yên đuổi kịp.

Vương Lam Yên muốn biết Bạch Lang muốn làm gì, không hề nghĩ ngợi liền nhanh chóng đuổi theo.

Từ xa nàng đã thấy Bạch Lang dừng lại, Vương Lam Yên thắc mắc: Mục đích của nó là dẫn nàng đến đây là hả?

Đến gần Bạch Lang, Vương Lam Yên vừa nhìn, đột nhiên liền cười.

Nhân sâm, Bạch Lang thế mà lại tìm được nhân sâm, cây này chắc hơn 200 năm rồi.

Ngồi xổm xuống, Vương Lam Yên đem vài giọt linh tuyền nhỏ vào chỗ nhân sâm. Cảm giác nhân sâm hấp thu tinh hoa, lúc này mới cẩn thận đem nhân sâm đào lên bỏ vào linh tuyền ngâm một chút, bỏ vào hộp gỗ nhỏ, cuối cùng để trong không gian.

Nhân sâm tốt, về sau nếu có người thân cần gấp, linh tuyền không thể lấy ra nhưng có thể lấy nhân sâm ra cứu mạng.

Vương Lam Yên ôm lấy đầu sói cọ cọ, vui vẻ nói.

“Bạch Lang, cám ơn ngươi, không có ngươi, ta không thể tìm thấy cây nhân sâm này, có khả năng nó sẽ bị người khác đến trước đào đi, ngươi thật sự quá tuyệt vời.”

Bạch Lang bị sự nhiệt tình của Vương Lam Yên dọa sợ, tứ chi cứng ngắc, đợi đến khi Vương Lam Yên buông tay, Bạch Lang liền nhanh như chớp chạy đi, Vương Lam Yên nhìn vậy buồn cười không thôi.

Tìm được nhân sâm, Vương Lam Yên rất thỏa mãn, không có tâm tư đi tìm cái khác nữa, nàng dự định lát nữa lại đi bắt mấy con cá về làm bữa tối.

Nghĩ như vậy, Vương Lam Yên liền lập tức xuống núi.

Vừa đi đến bên cạnh sông nhỏ, Vương Lam Yên đang nhìn xem có người hay không, nhân lúc không có ai mới đem lưới đánh cá lấy ra, đột nhiên nghe được tiếng kêu cứu.

Vương Lam Yên căng thẳng, khuôn mặt khẩn trương nhìn phía tiếng kêu cứu, loáng thoáng nhìn thấy dưới sông có một bóng người đang vùng vẫy, thấy không rõ hình dáng, nhưng nhìn được là một đứa nhỏ.

Nếu là người lớn rơi xuống nước sông chỗ đó không thể đem người chìm được.

Có người rơi xuống nước.

Vương Lam Yên liền dọc theo bờ sông chạy về phía đó.

Nghe thấy tiếng kêu cứu càng ngày càng nhỏ, Vương Lam Yên nhanh chân hướng tới chỗ người rơi xuống nước, đến khi nước sông ngập qua thắt lưng của nàng, mới thành công đem người kéo lên, bỏ lên trên bờ.

Lúc này, Vương Lam Yên mới chú ý tới, đứa nhỏ này nàng quen, là Đại Nha, cũng chính con gái lớn của nhị tẩu Phùng thị, cháu của tướng công nhà mình.

Vương Lam Yên xem cháu gái đang hấp hối, biết thời gian không kịp rồi, nàng liền tiến hành hô hấp nhân tạo, đẩy nước trong bụng đứa nhỏ phun ra.

“Oa” một tiếng, Đại Nha ói ra hết nước sông, ánh mắt giật giật nhưng không có tỉnh lại.