Chương 10: Lần Nữa Vào Thành. Đàm Phán Mua Bán

Chương 10: Lần Nữa Vào Thành. Đàm Phán Mua Bán

Vương Lam Yên vội vàng lấy linh tuyền trong không gian ra nhỏ vài giọt vào miệng Đại Nha, ôm người vào trong lòng vỗ vỗ lưng cho nàng, qua một lúc lâu sau, Đại Nha mới tỉnh lại.

Nhìn thấy người cứu bản thân là thím của mình, Đại Nha liền cảm thấy ủy khuất, oa oa khóc lớn.

Vương Lam Yên ôm nàng dỗ dành một lúc lâu, Đại Nha mới ngừng khóc, vẻ mặt còn có chút sợ hãi, làm cho người ta nhịn không được thở dài.

“Đại Nha, làm sao con lại ở đây một mình, sao lại rơi xuống nước?”

Vương Lam Yên nhìn thấy Đại Nha bình tĩnh trở lại, nhẹ giọng hỏi.

Đại Nha chỉ đống quần áo ở xa, nhỏ giọng nói.

“Tam thím, do nãi nãi kêu Đại Nha đi giặt quần áo, nương nói sẽ giúp ta giặt, sau đó nãi nãi cho nương ta đi làm việc khác, cho nên Đại Nha chỉ có thể tự mình đi giặt quần áo.

Giặt xong nên vui vẻ không chú ý nên trượt chân rơi xuống sông, con còn cho rằng bản thân chắc chắn chết rồi, cám ơn tam thím.”

Nói xong, Đại Nha còn sợ hãi vỗ ngực, sau đó ôm chặt lấy cánh tay của Vương Lam Yên, dường như cô bé vẫn không cảm thấy an toàn.

Vương Lam Yên nghe vậy, thấy Lăng mẫu càng ngày càng tệ.

Chưa thấy người nào quá đáng như vậy.

Đại Nha mới mấy tuổi, còn chưa được 8 tuổi nữa.

Vậy mà lão thái bà kia mặc nhiên yên tâm để đứa nhỏ như vậy tự mình đến bờ sông giặt quần áo.

Nàng không biết nói gì được nữa, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Lăng mẫu chỉ quan tâm đứa cháu trai đầu Lăng Hạo thôi, còn cháu gái Đại Nha này thì không thèm nhìn đến, quả thực không biết cái gì, ngu không ai bằng.

“Đại Nha, Đại Nha...”

Lúc này, âm thanh nhị tẩu truyền tới, chắc là hết bận nên đến tìm nữ nhi.

Đại Nha vừa nghe tiếng mẫu thân của mình, mắt sáng lên, từ trong lòng Vương Lam Yên đứng lên, chạy thẳng đến chỗ Phùng thị.

“Mẫu thân, ô ô...”

Đi đến bên cạnh mẫu thân, Đại Nha vừa mới ngừng khóc, nước mắt lại như suối chảy ra, Phùng thị thấy tình huống như vậy, lập tức hoảng hốt, không biết nữ nhi bị làm sao.

Phùng thị nagy lập tức phát hiện Đại Nha cả người ướt nhưu lột, mới phát giác không thích hợp, vội vàng nhìn về phía Vương Lam Yên, hi vọng có thể biết được đáp án.

Vương Lam Yên thở dài, đem chuyện đã xảy ra kể lại đại khái một lần cho Phùng thị.

Tuy rằng Vương Lam Yên nói thật bình thản, tóm tắt hai ba câu đã xong điểm chính, nhưng Phùng thị có thể tưởng tượng được tình huống lúc đó nguy hiểm như thế nào.

Nếu là... Nếu là Vương Lam Yên đến chậm, Đại Nha có phải không cứu được nữa.

Nghĩ đến khả năng đó, Phùng thị liền cảm thấy oán hận Lăng mẫu.

Tuy rằng nàng gả vào Lăng gia chỉ sinh được hai nữ nhi Đại Nha Nhị Nha, tuy không sinh được cháu trai cho Lăng gia, nhưng Đại Nha cũng là cháu gái của nàng, nàng vì sao có thể bất công như vậy?

Lần này nàng suýt chút nữa mất đi nữ nhi, đây là đứa con do bản thân nàng mang thai hơn chín tháng khổ cực sinh ra, làm sao lại không đau lòng cho được.

Càng nghĩ càng uất ức, Phùng thị ôm lấy nữ nhi khóc to.

Vương Lam Yên ngồi bên cạnh cũng không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể im lặng ngồi chờ, để cho hai mẹ con khóc hết ủy khuất trong lòng, như vậy có thể sẽ dễ chịu hơn một chút.

Lúc sau, Phùng thị lau khô nước mắt, ôm lấy nữ nhi, liên tục cám ơn Vương Lam Yên.

“Đệ muội, hôm nay thật sự cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi trùng hợp thấy rồi cứu Đại Nha, ta không dám tưởng tượng hậu quả nghiêm trọng như thế nào, cám ơn, cám ơn ngươi...”

Vương Lam Yên liên tục xua tay, an ủi Phùng thị cùng Đại Nha bình tĩnh trở lại.

Về đến nhà, Vương Lam Yên đem chuyện xảy ra nói cho Lăng Tử Viêm nghe.

Lăng Tử Viêm thở dài xong cũng không nói gì, đối Lăng mẫu càng thêm thất vọng và lạnh tâm, Vương Lam Yên càng thấy tướng công đáng thương. Lăng mẫu thật sự là rất bất công hết thuốc chữa.

Hai người trầm mặc một lúc, liền bỏ qua đề tài này nói sang chuyện khác.

Buổi tối, Vương Lam Yên cố ý chưng một lồng bánh bao thịt, xào lăn một đoạn ruột già, kho thịt với số khoai sọ còn lại, toàn những món đơn giản nhưng coi như là một bữa cơm phong phú.

Sau khi ăn xong, Lăng Tử Viêm đọc sách giết thời gian, Vương Lam Yên ngồi cách đó không xa bắt đầu viết chữ vẽ tranh, chuẩn bị bản vẽ thú nhồi bông. Vài ngày sau đều làm mấy việc như thế.

Vào một ngày nọ, Vương Lam Yên tính toán khoảng cách thời gian với lần trước vào thành đã khá lâu rồi, nàng quyết định ngày mai sẽ vào thành một chuyến, đến xem tiệm thêu buôn bán như thế nào.

Đi đến nhà Vương Khiết, Vương Lam Yên vốn định rủ Vương Khiết vào thành, kết quả đến nhà nàng, Quế Hoa thẩm nói là Vương Khiết tỷ hai ngày này có chút mệt mỏi, đang nằm tĩnh dưỡng.

“Vương Khiết tỷ , nếu mệt quá thì muội đi mời đại phu đến khám cho tỷ.”

Vương Lam Yên lo lắng nói.

Vương Khiết không muốn chuyện bé xé ra to, cười lắc đầu từ chối.

“Cũng không phải vấn đề gì lớn, chính là toàn thân không có sức lực thôi, không có nghiêm trọng đâu, yên tâm đi, không có chuyện gì.”

Vương Khiết đã nói như vậy, Vương Lam Yên cũng không có ép buộc nữa, trước khi đi lén lút bỏ vài giọt linh tuyền vào chén nước của Vương Khiết, hi vọng có tác dụng.

Theo lẽ thường, Vương Khiết tỷ đã uống linh tuyền, thân thể phải thật khỏe mạnh, không đến mức sinh bệnh như vậy, Vương Lam Yên nghĩ mãi cũng không ra lý do.

Về đến nhà, Vương Lam Yên cùng Lăng Tử Viêm nói chuyện ngày mai đi thị trấn.

Trong lúc vô tình liếc mắt nhìn chân Lăng Tử Viêm, Vương Lam Yên nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lăng Tử Viêm, cẩn thận nói ra suy nghĩ của chính mình.

“Tử Viêm, nghe xong chàng đừng có nóng giận, ta tình toán ngày mai ta đi vào thành thuận tiện mời đại phu đến khám cho chàng được không? Chân của chàng bị như vậy, ta lo lắng ngày càng nghiêm trọng. Nếu có cơ hội, chúng ta không thể bỏ qua.”

“Có thể, cám ơn nàng.”

Lăng Tử Viêm nhìn thấy Vương Lam Yên kiên quyết, không đành lòng làm nàng thất vọng, cũng không nói ra việc La thần y đã chuẩn đoán rằng chân hắn không có cách nào trị khỏi, làm tăng thêm thương cảm, cho nên hắn vẫn gật đầu đồng ý.

Vương Lam Yên cũng không biết trong lòng Lăng Tử Viêm còn nhiều chuyện rối rắm như vậy, nàng nghĩ rằng mặc kệ mời đại phu có thể trị được hay không, nàng sẽ thừa cơ đem linh tuyền cho Lăng Tử Viêm dùng thử, không chắc có thể chữa được, có đại phu hỗ trợ cũng không cần lo lắng bị lộ ra chuyện không gian.

Ngày hôm sau, Vương Lam Yên giống thường ngày dậy thật sớm.

Thu thập xong đồ đạc, Vương Lam Yên đeo túi nhỏ trên lưng, đứng ở chỗ cũ chờ xe trâu của Ngô gia, giống như lẩn trước, trả tiền, lên xe, sau đó xuất phát.

Vừa vào thành, Vương Lam Yên đi thẳng đến cửa hàng thêu. Đây mới là trọng điểm.

Còn chưa tới cửa hàng, chủ tiệm vừa thấy Vương Lam Yên, cười hề hề chạy ra đón tiếp, tựa như lâu lắm mới gặp được người quen, thân thiết làm cho Vương Lam Yên sợ hãi.

Vừa thấy nàng ta như vậy, Vương Lam Yên đoán được chắc chắn chuyện buôn bán đã thành công, trên mặt vẫn trầm ổn, vân đạm phong khinh*.

Vân đạm phong khinh: 云淡风轻 (yún dàn fēng qīng): mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo- Xuân nhật ngẫu thành: “Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên”. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.

Hành động của nàng này làm cho chủ tiệm cảm thấy Vương Lam Yên đã dự đoán trước được kết quả, càng coi trọng nàng.

Hai người ngồi trong cửa hàng, chủ tiệm mở miệng, hỏi dò.

“Lam Yên muội, trước đó muội có nói muội còn có thể vẽ ra hơn trăm bản vẽ thậm chí còn nhiều hơn, tất cả đều bán cho tỷ đúng không? Tỷ thật sự thành tâm muốn cùng muội bàn chuyện mua bán này, 5 lượng bạc một tấm, muội xem được không?”

Vương Lam Yên suy nghĩ thiệt hơn, trầm tư nửa ngày mới gật đầu.

“Được, 5 lượng bạc một tấm cũng được. Nhưng chủ tiệm, muội còn có một điều kiện...”

Chủ tiệm vừa nghe nàng đồng ý, cười không thấy mắt, sau đó nghe Vương Lam Yên còn có điều kiện, trịnh trọng hỏi.

“Điều kiện gì muội nói đi?”