Chương 6: Chủ Ý
Nếu Vương Khiết tỷ không mang thai mà nguyên nhân không phải của tướng công của tỷ ấy, vậy thì chỉ có hai loại lựa chọn, một là nhận một đứa nhỏ về nuôi dưỡng, hai là để cho Lăng Lỗi nạp thiếp sinh con trai.
Nếu thật như vậy, công công bà bà cho dù là người thiện lương cũng không thể nào đối tốt với tỷ ấy như trước được, không giận chó đánh mèo là tốt tính lắm rồi.
Mà khi ấy Lăng Lỗi phải lựa chọn một trong hai bên, chọn thê tử hoặc cha mẹ hắn, hắn làm sao có thế lựa chọn được, nếu chọn bên này bên kia sẽ thương tâm thất vọng đến mức nào.
Càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, Vương Lam Yên lấy tay chống cầm, nếu chuyện này xảy ra ở bản thân, nàng sẽ lo lắng chết mất, cho dù có linh tuyền, cũng không biết có xảy ra chuyện như vậy không.
Vương Lam Yên nghĩ đến linh tuyền, chợt nảy ra suy nghĩ, thử lấy linh tuyền cho Vương Khiết tỷ uống xem có tác dụng không, ít nhất còn có chút hi vọng.
Nghĩ là làm liền, Vương Lam Yên nhân lúc Vương Khiết tỷ không chú ý liền dùng tay áo che khuất đi cốc nước rồi đem vài giọt linh tuyền bỏ vào. Đưa cốc đến trước mặt tỷ ấy, Vương Lam Yên cười tủm tỉm khuyên nàng không cần nghĩ nhiều mới tốt.
Vương Khiết không phải là loại người suốt ngày buồn rầu, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, uống nước do Vương Lam Yên đưa rồi tiếp tục trò chuyện.
Vương Lam Yên nhìn Vương Khiết tỷ đem cốc nước có linh tuyền uống hết, mặt nàng liền cười, thở dài nhẹ nhõm.
Ân, về sau có cơ hội lại cho tỷ tỷ uống một ít linh tuyền, xem có tác dụng hay không.
Vương Lam Yên cứ có thời gian rảnh liền đi tìm Vương Khiết trò chuyện, rồi lén lút đem linh tuyền cho Vương Khiết uống.
Cùng lúc đó, Vương Khiết cảm giác bản thân mỗi ngày một tốt hơn, nghĩ đến mỗi ngày đều có tiểu muội đến trò chuyện với bản thân, làm cho nàng không suy nghĩ nhiều nữa.
Mà Quế Hoa thẩm, nhìn thấy con dâu sắc mặt ngày càng hồng hào, nàng cảm thấy như sắp có cháu trai trắng trẻo mập mạp để bế rồi, là cháu gái cũng được, trong lòng vui tươi hớn hở, cũng muốn trò chuyện với Vương Lam Yên. Đối với chuyện Vương Lam Yên mỗi ngày đều đến liền rất vừa lòng.
Việc này để sau này lại nói.
Về nhà, Vương Lam Yên nhìn trong phòng bếp còn lại mấy con cá lớn bèn nghĩ tốt hơn hết là phải đưa hai con cho Lăng gia, coi như bắt ít đi hai con cá này vậy.
Dù sao, ở trong mắt người ngoài tuy rằng tướng công đã phân nhà ra rồi, nhưng quan hệ huyết thống vẫn không thể bỏ được, nếu tặng cho Vương Khiết tỷ, mà lại không tặng cho Lăng gia, thế nào cũng bị nói này nói nọ.
Vì vậy, dù trong lòng không muốn nhưng Vương Lam Yên vẫn đem ý nghĩ của mình nói cho Lăng Tử Viêm.
Lăng Tử Viêm giật giật ngón tay, cười nhẹ.
“Đưa đi thôi, thuận tiện cho đám người kia nhìn xem, không có bọn họ, chúng ta vẫn có thể sống được, còn có thể sống tốt hơn nữa.”
Nghe giọng điệu nói chuyện lạnh nhạt của Lăng Tử Viêm, Vương Lam Yên nói thầm, xem ra hắn ta đối với cái nhà kia đã không còn hy vọng gì rồi.
Ngẫm lại thì cũng đúng thôi, Lăng mẫu thực sự làm cho người ta thất vọng, đau khổ, bất công này cũng không phải là bất công nhỏ đâu.
Vương Lam Yên nghĩ thông suốt, đã muốn cho cá, vậy nên cho cá lớn đi, mất công lại có người nói này nói nọ.
Vì thế, mọi người thôn Lăng Gia đang làm ruộng đều thấy được, con dâu mới cưới xung hỉ của Lăng gia trong tay cầm hai con cá lớn đi về phía Lăng gia, chắc chắn là đi hiếu kính trưởng bối.
Lúc này, mọi người đều cảm thấy vợ chồng Vương Lam Yên và Lăng Tử Viêm cách sống rất tốt.
“Lão nhị Lăng gia chắc chắn kiếp trước làm nhiều điều tốt, nên kiếp này mới có được con trai con dâu hiếu thuận như vậy, bây giờ đã phân nhà rồi, có thứ tốt còn muốn đưa cho bọn họ, tại sao ta lại không con trai con dâu hiếu thuận như vậy, khi phân nhà cũng không đòi phân tiền của cha mẹ.”
“Đúng vậy... đúng vậy, nếu ta có con trai con dâu tốt như vậy khẳng định sẽ đối xử tốt với bọn chúng, làm gì có đạo lý ngày thứ hai tân hôn đã đem người đuổi ra khỏi nhà.”
“Nói đúng rồi, ta nghe nói là bọn họ ghét bỏ con trai của mình tàn tật ăn không ngồi rồi, cho nên đứa nhỏ Tử Viêm kia mới không thể nhịn được nữa muốn ra ở riêng.”
“Aizz, trên đời làm gì có cha mẹ nào ghét bỏ con trai mình như vậy, không có lương tâm sao. Hơn nữa, ta biết tin tức, ta nghe nói đứa nhỏ Tử Viêm này tuy rằng chân bị thương, nhưng lúc trở về đem theo bao lớn bao nhỏ, còn trực tiếp đưa cho lão nhị Lăng gia một trăm lượng bạc. Chậc chậc, đó là bạc trắng hàng thật giá thật, mà cuối cùng không phải vẫn bị ghét bỏ ư, lúc ở riêng không phải là bị đuổi ra sao.”
Nơi nào có người là nơi đó có buôn chuyện, nam nhân lúc tán dóc cũng không thể khinh thường.
Ở trên đường Vương Lam Yên loáng thoáng nghe được người khác nói chuyện, gian kế đã đạt được liền nở nụ cười.
Đưa cá, có thể đưa, nhưng phải làm cho mọi người đều biết mới được, để tránh Lăng gia đến lúc đó nhận được cá còn trả đũa, được tiện nghi còn khoe mẽ, hừ!
Quả nhiên không đoán sai, cho dù Vương Lam Yên cho cá miễn phí, nhưng Lăng mẫu cùng đại tẩu Mã thị không cho nàng sắc mặt tốt, giống như ai thiếu bạc các nàng vậy, nói chuyện cũng kỳ kỳ quái quái, Lăng phụ nhìn thấy không được, quát bảo hai người thôi đi.
Vương Lam Yên xong chuyện, cũng không muốn ở lại nhìn bản mặt khó chịu của mấy người này, đem hai con cá đưa cho Lăng phụ, không đợi Lăng phụ nói gì, vội vã xoay người rời đi, không có một chút lưu luyến, cũng không có gì tốt để lưu luyến.
Lăng gia cũng không phải là nhà Vương Lam Yên mà là nhà của Lăng Tử Viêm.
Về tới nhà, Vương Lam Yên liền thấy Lăng Tử Viêm đứng ở cửa chờ nàng, thấy trong mắt của hắn dường như chỉ có chứa mỗi hình bóng của nàng, Vương Lam Yên cười thầm, trong lòng hơi xúc động, cảm giác đặc biệt an tâm.
Cơm tối, Vương Lam Yên làm ra một bữa tối phong phú, có canh rau dại, có sườn kho khoai sọ, sườn là do lúc trước Vương Khiết tỷ cho, có nấm xào, còn có một bát canh cá.
Nhìn đồ ăn trên bàn, Vương Lam Yên cảm thấy đặc biệt có thành tựu, cười hề hề trêu ghẹo Lăng Tử Viêm.
“Tử Viêm, ta cảm thấy chúng ta tối nay chỉ ăn đồ ăn không ăn cơm cũng có thể no bụng rồi.”
Lăng Tử Viêm sủng nịnh nhìn Vương Lam Yên, cười trả lời:
“Đúng vậy, công lao lớn nhất là của nương tử. Nương tử vất vả rồi, nên ta phải ăn nhiều một chút mới không làm nương tử thất vọng.”
Nghe vậy, Vương Lam Yên cười to thành tiếng, nháy nháy mắt.
“Tử Viêm, bình thường nhìn chàng rất nghiêm túc, không nghĩ tới, cũng có lúc chàng thích pha trò như vậy. Ha ha. Nào nào, chúng ta mau ăn, nếu còn nói chuyện đồ ăn sẽ nguội hết, nguội thì không còn ngon nữa, chàng tính lãng phí tâm ý của ta hả?”
Nói vừa dứt lời, Vương Lam Yên lập tức gắp một miếng nấm cùng một miếng thịt cá bỏ vào bát Lăng Tử Viêm, chống cằm nhìn chằm chằm đối phương, cười tủm tỉm nói mấy thứ đồ này ăn rất ngon.
“Đừng khách khí nữa, mau ăn, hương vị chắc là khá ngon đấy, không biết tay nghề có của ta còn ổn không.”
Nghe vậy, Lăng Tử Viêm hơi gợi khóe môi, sau đó đem đồ ăn trong bát bỏ vào miệng chậm rãi thưởng thức, liên tục gật đầu.
“Lam Yên, hương vị ngon lắm, tay nghề của nàng không tồi, nàng cũng nhanh ăn đi, đừng nhìn ta ăn nữa bản thân nàng còn chưa ăn gì đâu.”
Vương Lam Yên xem thường, không khách khí nói.
“Làm sao có thể, ta chỉ muốn cho chàng “thử độc” thôi, hắc hắc, mau ăn, ta sẽ không khách khí đâu.”