Chương 6: Bắt Cá Sông
Để chứng thực suy đoán của bản thân, Vương Lam Yên lập tức lấy ra một cái bát trong không gian, sau đó đổ linh tuyền vào đầy bát, rồi đưa bát cho Sói trắng.
Ngay sau khi bát chứa linh tuyền xuất hiện, Vương Lam Yên thấy rõ sự thay đổi của Sói trắng, dường như nó cao hứng, nhưng Sói trắng không có chạy đến uống linh tuyền, mà nó lấy móng vuốt cào nhẹ bát rồi chạy lại bên sói mẹ.
Vương Lam Yên biết, liền đem bát linh tuyền để dưới đất gần chỗ sói mẹ.
Chỉ một lát sau, bát linh tuyền liền giảm đi hai phần ba, mà sói mẹ cũng khôi phục được tinh thần, rống lên một tiếng hăng hái rồi thuận lợi sinh ra sói con.
Sói mẹ sinh được hai con, sói con còn quá nhỏ, trên thân thể chỉ có một lớp lông tơ thưa thớt rất ngắn, ánh mắt còn chưa mở, hừ hừ vài tiếng rồi liền rúc dưới thân sói mẹ, hình như là đang tìm sữa uống.
Vương Lam Yên đem linh tuyền còn thừa cho sói mẹ, để cho nó uống.
Bất ngờ là lúc này, sói mẹ không có tiếp tục uống linh tuyền, mà hành động như Sói trắng lúc nãy, đem linh tuyền dư lại cho Sói trắng, chắc là nó muốn nhường cho Sói trắng uống.
Vương Lam Yên nhìn vào không khỏi cảm thán vạn phần.
Có đôi khi, động vật so với người còn sống cảm tình hơn, làm cho người ta cảm thấy hổ thẹn!
Ở nơi này đã không còn chuyện gì dành cho mình, Vương Lam Yên nhìn đôi vợ chồng sói này, nhỏ giọng nói.
“Hắc lang (sói mẹ/ sói đen) ngươi chậm rãi tĩnh dưỡng thân thể, Sói trắng, hiện tại không còn việc gì cần đến ta, ta cần phải rời khỏi đây, dù sao cũng tốn không ít thời gian rồi.”
Sói đen cùng Sói trắng nghe vậy, đều rất thông minh gật đầu.
Đi ra khỏi sơn động, Vương Lam Yên tìm đường về, không nghĩ tới Sói trắng cũng đi theo ra, liền đi theo ở phía sau mình, hình như nó muốn đưa nàng xuống núi.
Vương Lam Yên nghĩ, có Sói trắng đi theo cũng rất tốt, ít nhất không cần lo lắng có dã thú khác xuất hiện, cũng không từ chối.
Đến khi Vương Lam Yên đi đến gần chân núi, Sói trắng lúc này mới quay trở về.
Đi đến bên cạnh sông nhỏ, Vương Lam Yên nhớ ra nàng còn chưa có bắt cá.
Cẩn thận nhìn xung quanh, Vương Lam Yên thấy không có ai liền vui vẻ đem màn trong không gian ra, sau đó lại tìm một cây gỗ chắc chắn, cuối cùng đem màn buộc vào cây gỗ thành một cái vó đánh cá đơn giản.
Nhìn lưới đánh cá, Vương Lam Yên vừa lòng gật đầu, không nói hai lời liền xắn tay áo đem vó quăng vào nước.
Cá ở cổ đại không có bị người ta đánh bắt với số lượng lớn, lại tự do sinh trưởng, liếc mắt nhìn, số lượng cá còn rất nhiều, bởi vậy Vương Lam Yên tin tưởng mình sẽ bắt được cá.
Có lẽ vì khe hở của màn quá nhỏ, nước sông bên trong màn chảy ra rất chậm, có khi cá vào, lưới kéo lên quá chậm, khiến cho cá bơi đi mất, lưới đánh cá này không chịu nổi sức nặng của nước nhìn như sắp hỏng đến nơi.
May mà cuối cùng lưới đánh cá không hỏng, chờ nước sông chảy hết ra ngoài, còn có thể tiếp tục dùng, thật sự đáng ăn mừng.
Vương Lam Yên sẽ không dễ dàng nhận thua, nàng hăng hái tiếp tục nỗ lực cố gắng bắt cá, cuối cùng thu hoạch cũng được khá nhiều, bắt được gần mười con cá, hai con cá nhỏ khoảng nửa cân, còn có mấy con cá hai ba cân, có cả mấy con cá lớn khoảng năm sáu cân. (1 cân = 0.5 kg)
Cá trên sông ăn ngon hơn nhiều so với cá nuôi, trong bụng không có lớp màu đen tanh hôi như cá nuôi trong nhà, mấy con cá này cũng tạm coi là mĩ vị đi, nhìn những con cá này, trong đầu Vương Lam Yên đã nghĩ ra vài món ăn.
Thu hoạch vượt ngoài mong muốn, Vương Lam Yên không ham bắt cá nữa, nàng lấy dây buộc mấy con cá lớn rồi treo bên giỏ trên lưng, dù sao thì giỏ cũng quá nhỏ không bỏ hết cá được.
Sau đó, nàng đem hai con cá nhỏ nửa cân cùng vài con cá nặng hai- ba cân lặng lẽ bỏ vào thùng nhựa trong không gian để nuôi, lại bỏ thêm vào trong thùng một ít nước suối linh tuyền để phòng ngừa cá chết, cá quá nhỏ phải chờ nuôi lớn béo mập mới có thể ăn được.
Xử lý thỏa đáng xong, Vương Lam Yên liền hát vài bài dân ca, khoan khoái bước chân về nhà.
Lăng Tử Viêm ở cửa nhà có thể nhìn thấy nương tử đang trở về, không nói cũng biết nàng thu hoạch được khá nhiều, vì nhìn thấy bên giỏ nhỏ có mấy con cá lớn.
Vương Lam Yên đi đến gần Lăng Tử Viêm, vui vẻ tươi cười nói cho hắn biết buổi chiều này nàng thu hoạch được những gì, làm cho mắt Lăng Tử Viêm cũng sáng lên theo nàng.
Hắn im lặng nghe Vương Lam Yên nói chuyện, không biết từ lúc nào nụ cười gợi lên bên khóe môi hắn, thời khắc Vương Lam Yên nhìn thấy liền hơi hoảng hốt.
Năm tháng trôi qua như này cũng thật tốt.
Trở lại phòng, Vương Lam Yên đi đến phòng bếp lấy đồ ăn ra cất cẩn thận.
Sau đó nhìn vào mấy con cá lớn, Vương Lam Yên nghĩ, có nhiều cá như vậy phải đem cho mọi người nếm thử, nhất là Vương Khiết tỷ.
Nghĩ kĩ, Vương Lam Yên nói với Lăng Tử Viêm, được hắn đồng ý, nàng liền đem theo cá đến nhà tướng công của Vương Khiết tỷ.
Mẫu thân Lăng Lỗi là Quế Hoa thẩm nghe được tiếng nói của Vương Lam đày nghi hoặc, cũng theo con dâu đi ra xem sao, sau đó liền thấy tiểu muội của con dâu đem theo một con cá lớn cười đứng ở ngoài cửa.
“Tỷ, hôm nay ta may mắn, bắt được vài con cá lớn, ăn cũng không hết, liền đưa cho nhà tỷ một con, tỷ làm sạch rồi nấu lên ăn nhé.”
Nghe thấy thế, Vương Khiết không có chối từ, chạy nhanh ra cửa, bước đến trước mặt Vương Lam Yên cầm lấy con cá, rồi nói Vương Lam Yên vào nhà ngồi một lát.
Quế Hoa thẩm nhìn con cá lớn này, vừa lòng cười, ánh mắt càng nhu hòa.
Tuy rằng một con cá cũng không quá quý trọng, nhà bà không phải không có, nhưng đáng quý là đứa nhỏ Lam Yên này làm người không sai, bởi vậy có thể thấy được, tiểu muội của con dâu quả thật là đứa nhỏ thiện lương, có thứ tốt cũng lấy ra chia sẻ.
Nghĩ như vậy, Quế Hoa thẩm nhận con cá trên tay Vương Khiết rồi để nàng đi trò chuyện với Vương Lam Yên, bản thân thì đem cá đi đến phòng bếp.
Vương Lam Yên nhìn thấy hành động này của Quế Hoa thẩm, cười nhìn Vương Khiết, đùa giỡn nói.
“Vương Khiết tỷ, bà bà tỷ đối với tỷ thật tốt, không giống những bà bà khác không có mắt nhìn, cả ngày đối với con dâu vênh mặt hất hàm sai khiến, không vừa mắt cái này không vừa lòng cái kia, thật phiền chán.”
Những lời này Vương Khiết mười phần đồng ý, liên tục gật đầu, nhỏ giọng nói.
“Ừ, đúng thật là như vậy, bà bà là người tốt, tỷ thật sự có phúc mới có thể gặp được người bà bà hiểu đạo lý như vậy, như tỷ hiện tại, gả cho tướng công ba năm vẫn không có thai, bà bà tuy rằng sốt ruột nhưng cũng không có giận chó đánh mèo lên tỷ, ngược lại còn an ủi tỷ phải thoải mái tinh thần, đừng suy nghĩ nhiều, lúc có sẽ có, còn có tướng công tỷ cũng tốt lắm, ba năm áp lực như vậy, nhưng luôn luôn đối tốt với tỷ, cũng không nghĩ đến chuyện nạp thiếp để nối dõi tông đường.”
Nói xong mấy lời này, Vương Khiết chậm rãi trở nên uể oải, đến giờ nàng vẫn không mang thai, trong lòng nàng so bất luận người nào càng sốt ruột hơn, nhưng tình huống này, sốt ruột cũng vô dụng.
Nghe xong lời nói của Vương Khiết, Vương Lam Yên cũng thay nàng lo lắng.
Tội bất hiếu có ba cái: không con nối dõi là tội lớn nhất.