Gió trên đàn tế thiên thổi mạnh, Thái Hậu biểu tình thập phần nghiêm trang, mà Hoa Lưu Ly...... Lạnh quá.
Nàng đỡ Thái Hậu đi đến bên người Xương Long Đế, Xương Long Đế đỡ lấy Thái Hậu, nàng hành lễ với hai người. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Xương Long Đế, đây là vị mỹ đại thúc, khóe mắt cùng đuôi lông mày của Thái Tử có hai phân tương tự với ông.
Xương Long Đế chú ý tới tiểu nha đầu bên người Thái Hậu, trong ánh mắt không có khiếp đảm, đen lúng liếng mà rất là linh động, chỉ là dáng người thoạt nhìn có chút yếu ớt.
Tiểu nha đầu này thật tốt, xinh xắn đáng yêu, loại tính cách đĩnh đạc như lão đại, cần phải kết đôi với một tiểu cô nương như vậy thì mới biết cách yêu thương người khác. Ông vốn định làm như thế, lão đại từ nhỏ đã thích binh thuật võ nghệ, tiểu cô nương Hoa gia gả cho hắn về sau sẽ tương đối dễ quen thuộc, không nghĩ tới Hiền phi cùng lão đại chính đều không nguyện ý.
Trong lòng ông vốn dĩ có chút tức giận, nhưng loại chuyện này phải là ngươi tình ta nguyện, lỡ như ông mạnh mẽ ép hôn lão đại, lão đại đối xử không tốt với tiểu cô nương người ta, thì đó chính là hại nàng.
Ba đời Hoa gia người ta mãi mới có được một cô khuê nữ như vậy, đến lúc đó ông cũng không có mặt mũi nhìn Ứng Đình.
Xương Long đế hòa ái gật gật đầu với Hoa Lưu Ly, mới đỡ Thái Hậu tiếp tục đi lên trên.
Hoa Lưu Ly khom người lui về sau ba bước, mới xoay người đi về phía sau. Toàn bộ đất trống an tĩnh cực kỳ, nàng cảm giác được có rất nhiều ánh mắt dừng ở trên người mình, ngẩng đầu lại chỉ nhìn thấy triều thần mệnh phụ đang cung kính rũ mắt.
Những người trong kinh thành này, ánh mắt thật là thu phóng tự nhiên, so với cung tiễn thủ trong quân doanh còn muốn lợi hại hơn.
Nàng quay đầu, nhìn đến Thái Tử trang phục lộng lẫy phía sau đang chuẩn bị đi lên đàn tế, thì dừng lại bước chân lui sang bên cạnh một bước.
Khi Thái Tử đi qua bên người nàng, bước chân hơi hơi dừng một chút, đưa cho nàng một cái gì đó lớn bằng bàn tay.
Ấm áp theo lòng bàn tay chảy qua khắp người, đây là một cái lò sưởi ấm tay xinh xắn. Hoa Lưu Ly sáng sớm bị gió thổi đến cứng người che lại lò sưởi ấm tay, ngẩng đầu nhìn bóng dáng Thái Tử.
Ôi, giờ này khắc này bóng dáng Thái Tử điện hạ sao mà cao lớn lạ thường thế nhỉ.
Xuống bậc thang, có quan viên Lễ Bộ dẫn nàng đến đội ngũ mệnh phụ. Nàng tuổi tuy rằng nhỏ, nhưng lại có tước vị cao, vị trí đứng được xếp trong nhóm phía trước. Về sau nàng nhìn thấy người bên tay phải mình là Gia Mẫn quận chúa, tươi cười càng thêm xán lạn: "Quận chúa, chúng ta thực sự có duyên."
Gia Mẫn: "......"
Không, ta cũng không muốn gặp ngươi.
Có ấm lò sưởi tay, tay bị gió thổi lạnh lẽo dần dần ấm lại, thấy Gia Mẫn quận chúa vẻ mặt biểu tình "Ngươi đừng đứng kế bên ta", Hoa Lưu Ly cũng không tức giận, nhàn nhã ôm bếp lò chờ bắt đầu nghi thức tế thiên.
Sắc trời dần sáng, Xương Long Đế đọc tế văn, còn để Thái Tử đọc một phần.
Hoa Lưu Ly cho rằng đây là trình tự bình thường, nhưng nàng phát hiện khi Thái Tử đọc tế văn, mệnh phụ bốn phía vẻ mặt có chút khiếp sợ, đặc biệt là Gia Mẫn quận chúa, biểu tình trên mặt đã ngoài ý muốn lại không cam lòng.
"Quỳ!"
"Đông." Tiếng chuông nhạc truyền khắp đất trống, Hoa Lưu Ly bị cảm xúc trang nghiêm bao phủ. Nàng nhét ấm lò sưởi tay vào tay áo, cung kính quỳ xuống.
Bái tế trời cao, khẩn cầu bá tánh thiên hạ an cư lạc nghiệp, mưa thuận gió hoà.
"Lại quỳ."
Ba quỳ chín lạy đại lễ hành xong, phía sau còn có rất nhiều lưu trình, nghe tăng đạo đọc kinh văn, Hoa Lưu Ly cởi bỏ túi gấm bên hông, trộm ăn miếng bánh nhỏ.
Cũng không biết đầu bếp Đông Cung làm như thế nào, miếng bánh sữa này ngọt mà không ngán, sau khi cho vào miệng, môi và răng được bao bọc bởi hương thơm của sữa và trái cây, cả người càng sảng khoái hơn.
Thái Tử có lẽ là lo lắng nàng ăn bánh này sẽ ngán, còn chuẩn bị cho nàng một phần thịt khô viên, nàng thỉnh thoảng ăn một cái, cảm thấy loại trường hợp nhàm chán này cũng không khó khăn như vậy nữa.
Lại cầm lên một miếng sữa, phát hiện Gia Mẫn quận chúa ở bên cạnh đang len lén nhìn nàng, do dự một lát, từ túi gấm lấy ra năm miếng, nghĩ nghĩ lại ném lại hai miếng, sau đó đưa tới trước mặt Gia Mẫn: "Ăn không?"
"Ta mới không giống......"
Nghe được chữ "Không", Hoa Lưu Ly liền thu tay về.
Gia Mẫn: "......"
Nàng ta biết tiện nhân này sẽ không hào phóng như vậy mà.
Hoa Lưu Ly đứng ở trong đám người, phát hiện rất nhiều chuyện thú vị. Đứng ở phía trước vị mỗ công chúa, tư thái thực đoan trang, khi trộm ăn đồ vật giấu ở trong tay áo, cũng càng thong dong hơn những người khác.
Vị quận chúa bên trái nàng, làm bộ nhẹ nhàng ho khan, lại đang nhét đồ ăn vào trong miệng.
Nàng thậm chí còn ngửi được phía sau truyền đến một mùi trà nhàn nhạt, quay đầu lại nhìn, lại không nhìn ra nửa điểm manh mối.
Người ở kinh thành thật không dễ dàng, thường xuyên tham gia tụ hội quan trọng, vì không để bụng đói, thế nhưng lại tìm ra kinh nghiệm ăn vụng phong phú như vậy.
Sau khi cảm khái xong, nàng cảm thấy Thái Tử thật là người đẹp thiện tâm, nếu không phải hắn, nàng đã phải ở trong gió lạnh trở thành nhóc đáng thương bụng đói.
Thời gian từng giờ trôi qua, Gia Mẫn nhìn chằm chằm người bên cạnh thường thường ăn vụng kia, càng thêm cảm thấy trong bụng đói khát khó nhịn. Cố tình là̀ nàng ta muốn lưu lại ấn tượng tốt ở trước mặt Hiền phi nương nương, làm không được hành vi ăn vụng, cho nên không có chuẩn bị bất ký thứ gì để ăn cả.
Biết rõ nàng ta đói, Hoa Lưu Ly còn ăn đến vui vẻ như, không phải con người mà!
Tới gần buổi trưa, nghi thức tế thiên rốt cuộc tiến hành đến một bước cuối cùng, nhóm tăng đạo đọc kinh văn, cùng với hoàng tử, các triều thần viết tế văn, đều phải đốt cháy hiến trời cao.
Hoa Lưu Ly nhìn khói nhẹ chậm rãi bay lên bầu trời, sờ sờ xuống dưới túi gấm trống không, nếu không kết thúc, đồ ăn vặt nàng cũng ăn xong hết rồi.