Chương 20: Phong quang2

Một ít quan viên phụ trách chưởng quản sự vụ trong cung, cũng bởi vì việc này chịu không ít ảnh hưởng. Người trong cung mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thời điểm làm việc đều cẩn thận hơn rất nhiều.

Duy nhất không bị ảnh hưởng có lẽ chỉ có Hoa Lưu Ly, sau khi nàng từ Đông Cung trở về, liền trải qua thời gian nhàn nhã. Không biết thái tử nói cái gì với Thái hậu nương nương, mà giờ đây Thái hậu lại có thêm một thú vui, chính là nhìn chằm chằm nàng ăn cơm.

"Ai gia trước kia thấy mấy bà lão dân gian dỗ dành hài tử ăn cơm, chỉ cảm thấy đau đầu, đến hôm nay mới cảm giác ra mấy phần thú vị." Thái hậu nói với nữ quan cận thân, "Lưu ly đứa nhỏ này đã nghe lời còn thông minh, ngay cả dáng vẻ ăn cơm cũng đáng yêu hơn tiểu cô nương nhà khác."

Nữ quan cười: "Ngài nói đúng."

Ngài là chưa bao giờ trải nghiệm qua uy lực của hài tử nghịch ngợm, mới cảm giác được dỗ hậu bối ăn cơm thú vị.

Nếu như Phúc Thọ quận chúa dáng dấp không đẹp, lại thích khóc thích quậy, ngài còn có thể chịu được sao, lại nói ra được câu nói này sao.

Cơm nước xong xuôi, Hoa Lưu Ly lại bị Thái hậu đuổi đi ra ngoài tản bộ, không biết lão nhân gia bà nghe đồn ở đâu, nói nàng đi ra ngoài chỉ dẫn theo một hai nha đầu không có khí thế, thế là an bài thêm mấy cung nữ cùng đi theo sau lưng nàng.

Nguyên văn lão nhân gia bà nói là: "Gặp được người tính tình không tốt, cho dù có xung đột, con mang người nhiều cũng sẽ không lỗ lả."

Hoa Lưu Ly cảm thấy lời này của Thái hậu, còn kém không có nói rõ ra, nếu ai dám động thủ với con, con đánh không thắng thì để cung nữ đánh.

Nàng cứ nghĩ là Thái hậu đã trải qua các loại âm mưu thử thách, nói chuyện sẽ uyển chuyển mịt mờ, không nghĩ tới bên trong lại là người không che đậy giả dối như vậy.

"Tiểu nha đầu, lại bị hoàng tổ mẫu đuổi đi ra tản bộ?" Thái tử thật xa đã nhìn thấy Hoa Lưu Ly đang chậm rãi đi tới, "Giữa trưa đã ăn bao nhiêu?"

"Điện hạ." Hoa Lưu Ly ngẩng đầu nhìn Thái Tử ngồi trên bộ liễn, "Ngài còn chưa dùng thiện?"

"Cô mới vừa dùng ở Thần Dương cung rồi." Thái tử xuống bộ liễn, đưa cho Hoa Lưu Ly hai cái hộp.

"Đây là cái gì?" Hoa Lưu Ly nhận hộp, ngửi được nhàn nhạt mùi thức ăn.

"Ngày mai là đại điển tế thiên." Thái Tử nhỏ giọng nói, "Trời chưa sáng đã bắt đầu, đến quá trưa mới kết thúc."

Hoa Lưu Ly quay đầu nhìn những thái giám cung nữ cúi đầu phía sau lưng, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, như vậy thì không tốt lắm đúng không?"

Thời điểm tế thiên còn lén ăn vụng ...

"Có cái gì không tốt, tiểu hài tử chính là đang tuổi lớn, không ngăn được cơn đói." Thái tử chắp tay sau lưng, rất tự tin, "Ân huệ trời cao tỏa khắp mọi chúng sinh, bao dung vạn vật, chút chuyện nhỏ này sẽ không để ở trong mắt, yên tâm."

Hoa Lưu Ly: "..."

Nàng là... đứa nhỏ mười lăm tuổi?

Sáng ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Hoa Lưu Ly đã bị Diên Vĩ cùng mấy cung nữ móc từ trong chăn ra, sau một trận giày vò thì được đưa vào trong kiệu.

"Quận chúa, thái tử điện hạ đưa đồ ăn vặt cho người, nô tì để ở trong túi gấm."

"À." Hoa Lưu Ly mơ mơ màng màng gật đầu.

"Ngài thân thể suy yếu, nhóm cung hầu nhất định không dám để cho ngài mệt mỏi, bất quá nô tì nghe nói đại điển tế thiên sẽ không tiện thay quần áo, hôm nay nên ngài uống ít nước thôi."

"Được." Hoa Lưu Ly dựa vào cửa sổ cỗ kiệu, ngáp mấy cái.

Tẩm cung cách đàn tế thiên còn một khoảng cách rất dài, nhưng Hoa Lưu Ly không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác ngoài tiếng bước chân trên đường đi.

Nàng bị không khí se lạnh sáng sớm đánh thức, vén rèm kiệu nhìn thoáng qua bên ngoài, trên đường treo đầy đèn cung đình xinh đẹp, cả con đường dẫn đến đàn tế thiên đều sáng rực rỡ, giống như ban ngày.

Phía dưới đàn tế thiên có một khoản đất trống rất lớn, đã đứng đầy người. Hoa Lưu Ly cẩn thận nhìn thoáng qua, phát hiện mệnh phụ triều thần đều tại đây, chỉ là phân chia trái phải, cũng không đứng chung một chỗ.

Cỗ kiệu im ắng hạ xuống đất, một vị nữ quan nhấc màn kiệu lên, nhỏ giọng nói: "Quận chúa, mời xuống kiệu."

Hoa Lưu Ly bước ra khỏi kiệu thì gặp Thái hậu mới vừa bước xuống phượng kiệu, đang vẫy tay gọi nàng: "Lưu ly, đến, đến đỡ ai gia."

Mấy phi tần chờ đã lâu nghe được câu nói này của Thái hậu thì có chút khó chịu.Trong cung không có hoàng hậu, cho nên tại thời điểm tế thiên, phi tần có thể đứng ở bên người Thái hậu, đó chính là vinh hạnh. Những năm qua Thái hậu kiểu gì cũng sẽ chọn một trong số các phi tần đã có hoàng tử, không nghĩ tới năm nay lại để cho nữ nhi của ngoại thần bồi giá.

Nụ cười của các phi tần không thay đổi, thay vào đó là thong dong lui về sau một bước, giữa bọn họ dường như có một sự bình yên đến kỳ lạ.

Đại khái loại kết quả "Mặc dù không phải ta, nhưng cũng không phải ngươi" này, các nàng còn có thể tiếp nhận.

Hoa Lưu Ly đỡ bàn tay mềm mại của Thái hậu, cùng Thái hậu đi ngang qua chúng mệnh phụ triều thần đang đứng trang nghiêm, cuối cùng bước lên bậc thang dẫn đến tế đàn.

Nhóm triều thần cùng mệnh phụ âm thầm hiếu kì, tiểu cô nương đang đỡ Thái hậu, chẳng lẽ chính là nữ nhi Hoa gia?

Hoàng gia giành cho Hoa gia vinh quang như thế?

Không, không đúng. Hoa gia vừa đánh thắng trận, Hoàng gia khẳng định sẽ cho Hoa gia hết thảy vinh quang, nhưng hiện tại nhiều phong quang, về sau thời điểm chèn ép Hoa gia, sẽ hung ác cỡ nào.

A, gần vua như gần cọp, Hoàng gia chú định chính là vô tình như thế.

Sau khi các quan viên bày tỏ cảm khái trong lòng, ánh mắt vẫn không thể nhịn được liếc nhìn Hoa Lưu Ly.

Sự tình phong quang như thế, làm sao lại không phải là bọn họ.

Nếu là bọn họ, tương lai ngày sau chắc chắn sẽ không rơi đài như Hoa gia.

Tác giả có lời muốn nói:

Tấu chương tin nhanh một: Tà mị thái tử online dạy thiên kim đáng yêu làm như thế nào để ăn vụng đồ ăn vặt.

Người trong cuộc "Tế trời" đáp lại: Lời nói của Thái tử, không thể đại biểu ý kiến hôm nay.

Tấu chương tin nhanh hai: Huynh trưởng số khổ, làm thế nào chống đỡ một mảnh bầu trời cho muội muội "Kén ăn".