Chương 16: Ông trời ơi, tôi sẽ không bao giờ gọi ông là ông nữa! Ông vốn không coi tôi là cháu ông! (2)
Có lẽ những người yêu thầm đều như thế, chỉ cần đối phương tốt với họ một chút họ đã kích động vô cùng.
Trong lòng Tống Quân Trúc hơi chua xót, cũng hơi thương cảm.
Lục Tinh chuẩn bị bữa trưa xong, Tống Quân Trúc nhìn một bàn đồ ăn, toàn là món cô thích.
Thế là cô lại nhìn Lục Tinh với ánh mắt sâu xa.
“Cậu nấu cơm rất ngon, tôi thấy đa số đàn ông đều không thích nấu cơm, bọn họ cảm thấy phiền.”
Nhưng nếu là nấu cơm cho người mình thích, hẳn phải hạnh phúc lắm nhỉ?
Hắn thật yêu mình!
Lục Tinh vui vẻ, cũng hơi ngượng ngùng, nói:
“Giáo sư Tống công việc bận rộn, phải ăn nhiều cơm một chút mới được, cô quá gầy.”
Ha ha…
Hắn thích nấu cơm cho Tống Quân Trúc.
Tủ lạnh nhà Tống Quân Trúc lúc nào cũng đầy ắp nguyên liệu nấu nướng, bản thân Tống Quân Trúc lại không thích nấu cơm, cho nên nguyên liệu nấu nướng hư rồi cô sẽ vứt đi thay mới.
Lục Tinh còn thấy tiếc cho số lương thực kia, bởi vì hắn biết cảm giác đói bụng tới cồn cào là như thế nào.
Cho nên mỗi lần tới nhà Tống Quân Trúc nấu nướng, Lục Tinh đều cố gắng nấu nhiều món một chút, tranh thủ dùng hết nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, như vậy hắn sẽ đỡ thấy tiếc hơn.
…
Nguyên buổi chiều bình an vô sự.
Lục Tinh ngồi trong phòng khách làm bài, Tống Quân Trúc thì xử lý công việc của mình.
Tống Quân Trúc hớp một hớp cà phê, trên gương mặt tinh xảo rực rỡ để lộ ra vẻ tĩnh lặng an tường.
Tuy không ai nói chuyện, nhưng tiếng gõ bàn phím của mình cùng với tiếng bút viết trên giấy của Lục Tinh lại đan xen hòa quyện vào nhau.
Không khí như trở nên ấm áp lạ thường!
Tống Quân Trúc khẽ thở dài một hơi, thế này mới giống một ngôi nhà…
Đông…
Một ly sữa bò nóng được đặt vào tay Tống Quân Trúc. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Lục Tinh cũng đang nhìn mình.
Lục Tinh nhìn đồng hồ, thời gian làm việc của hắn sắp hết rồi, nhưng Tống Quân Trúc lại không chú ý tới, còn đang ở đó phát điên mà than ngắn thở dài.
Lục Tinh suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định chủ động xuất kích.
Hắn bưng một ly sữa bò nóng đặt lên bàn của Tống Quân Trúc, lại bày ra vẻ ngoan ngoãn, cười dịu dàng:
“Giáo sư Tống, cũng sắp tối rồi, uống sữa bò có thể giúp cô ngủ ngon hơn. Ngày mai thứ hai phải lên trường lại, tôi cũng dọn dẹp một chút rồi phải về rồi.”
Sữa bò nóng hổi như chạm tới trái tim Tống Quân Trúc, viền mắt cô hơi nóng lên.
Trong cuộc đời của cô, tất cả mọi người, kể cả cha mẹ của cô đều nói cô là thiên tài, là hi vọng, là tồn tại khiến người ta kiêu ngạo.
Từ đó cũng dưỡng ra loại tính cách theo chủ nghĩa hoàn mỹ cực đoan, không chịu chấp nhận thất bại của cô.
Nhưng hiện tại, một nam sinh cô vẫn luôn hung dữ ác liệt lại thật lòng thật dạ quan tâm cô như thế…
Tống Quân Trúc nghĩ tới vô số ngày đêm trước đó mình đã đánh lên lưng Lục Tinh như thế nào, trong lòng áy náy vô cùng.
Mỗi thứ hai tới thứ sáu Lục Tinh đã phải đi học khổ cực, thứ bảy chủ nhật lại phải tới chỗ mình chịu đựng dằn vặt, chỉ vì muốn được gặp mình một lần.
Hắn thật yêu mình!
Tống Quân Trúc trầm ngâm một lát sau đó cầm di động lên gửi một tin nhắn, còn kêu Lục Tinh chờ mình 20 phút.
Rất nhanh đã có tiếng chuông cửa vang lên.
Thấy nhân viên nhãn hàng hiệu xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào biệt thự, Lục Tinh ngốc ra.
Tống Quân Trúc làm gì vậy?
Khoe của trước mặt hắn ư?
Giàu tới mức nhân viên nhãn hàng xa xỉ phải tự thân mang quần áo tới tận cửa?
Nhưng hắn biết Tống Quân Trúc rất giàu rồi!
Rất nhanh, nghi ngờ của hắn đã được giải đáp, bởi vì Tống Quân Trúc vừa chỉ vào Lục Tinh vừa nói với nhân viên kia:
“Phối mấy bộ quần áo cho hắn, đẹp một chút. Hắn là học sinh, tốt nhất không nên lấy loại vải quá dễ hỏng.”
Rất nhiều loại hàng xa xỉ vốn không cân nhắc tới việc khách hàng sẽ giặt nó, cho nên vải rất dễ hỏng.
Nhân viên gật đầu liên tục. Chẳng đầy 10 phút, trông Lục Tinh đã rực rỡ hẳn lên.
Bản thân Lục Tinh vốn tuấn tú cao gầy, phối hợp với loại hàng hiệu sang quý, trông lại càng có khí chất của quý công tử.
Tống Quân Trúc thỏa mãn vô cùng.
Lục Tinh bỗng nghĩ tới, hình như nhãn hiệu quần áo này cũng là nhãn hiệu của cái vòng cổ kia?
“Thương hiệu các người còn mở rộng sang mảng nhân thú nữa?”
Nhân viên kia biết rõ Tống Quân Trúc, đoán chừng cái vòng cổ kia cũng do đối phương phụ trách sản xuất. Đối phương cười tủm tỉm trả lời:
“Cô Tống là VIC của thương hiệu chúng tôi, cô ấy có quyền đặt làm những sản phẩm này, thậm chí chúng tôi còn có thể mở một tuyến sản xuất riêng dành cho cô ấy.”
Lục Tinh: …
Trời đánh!
Ông trời ơi, tôi sẽ không bao giờ gọi ông là ông nữa, ông vốn không coi tôi là cháu ông!
Vì sao tôi lại không phải là phú nhị đại!!!