Chương 30: Muốn Tôi Cưới Cô, Nằm Mơ!

“Đừng ở đây giả mù mưa sa!” Diệp Dịch Lỗi thô lỗ kéo Băng Ngưng. “Nếu cô muốn giúp tôi, thì cút cho tôi......” Hắn chỉ vào cửa rống giận. “Cho là có ba mẹ làm chủ thì có thể làm thiếu phu nhân của Diệp gia rồi hả? Cô nằm mơ!”

Băng Ngưng quên khóc, thậm chí quên thở, kinh ngạc mà nhìn dáng vẻ lạnh lùng của hắn, xoay người chạy đi......

“Ngưng nhi!” Lâm Thanh Âm gọi to, quên mất cô căn bản là không thể nghe được, “Diệp Dịch Lỗi, con có biết mình đang nói gì không?” Lâ Thanh Âm giận đến vung tay lên, thế nhưng một cái tát cuối cùng cũng không rơi xuống mặt hắn. Mà khi bà đuổi theo chạy ra, Băng Ngưng đã chạy đi rồi.

“Chờ tao tìm được Ngưng nhi rồi sẽ tính sổ với mày!” Diệp Thiệu Quân chỉ vào hắn nói xong đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Diệp Dịch Lỗi, phiền não đá một cước đạp đổ cái ghế bên cạnh. Lạc Băng Ngưng cô làm ra chuyện như vậy còn muốn tôi cưới cô, nằm mơ!

Điện thoại trong túi vang lên, là trợ lý Văn Tuấn. “Alo?” Diệp Dịch Lỗi tâm tình đang phiền não. “Cái gì? Được, chờ, tôi lập tức tới đây.” Bấm tắt điện thoại xong hắn không có chần chừ bước đi ra ngoài, bộ dáng giống như có chuyện gì đó gấp gáp.

Băng Ngưng một đường chạy ra khỏi bệnh viện, tốc độ của nàng cũng không nhanh, trên người còn đang có vết thương, mỗi một lần chạy đều tác động đến vết thương làm cả người ê ẩm, Nhưng...... So với câu nói của Diệp Dịch Lỗi kia, những vết thương này, căn bản cũng không tính là gì. Khuyết tật? Lúc này cô thế mà lại khóc không ra nước mắt.

Đi trên đường, mấy lần cô đều suýt bị xe đụng vào, sau khi tránh được, một số người còn bất mãn thò đầu ra chửi, sau mấy lần như vậy, rốt cục Băng Ngưng cũng không còn hơi sức nữa, cũng không dám đi, đứng dưới tàng cây ven đường, cô co rúc thành một cục.

Khuyết tật, khuyết tật.....

Hai từ này ở bên tai cô xua đi không được, giống như là một lưỡi dao sắc bén, liên tiếp cắt trái tim đã rách nát của cô.

Đúng vậy! Hắn nói đúng, hiện tại cô cái gì cũng không nghe được nữa, không phải tàn phế thì là cái gì đây. Ấn mạnh lên ngực, nhưng cho dù là vậy, tại sao lời này lại phải xuất từ trong miệng hắn, anh Dịch Lỗi, anh có biết nói như vậy so với giết em còn dễ chịu hơn không!

Bệnh viện cũng loạn rối tinh rối mù, Dương Tư thần nghe được tin này từ Kiều Y thậm chí còn không đợi cô đi cùng đã chạy thẳng tới bệnh viện, nhưng tới đó không nhìn thấy Băng Ngưng mà lại nhận được tin cô mất tích.

Thấy có người phía xa xa đang run lẩy bẩy, tim hắn hận mà rút ra. Không để ý tới dòng xe đang chạy hắn băng băng chạy qua đường, thời điểm nhìn thấy cô từ phía xa, hắn đột nhiên dừng lại. Hít vài hơi thật sâu, hắn mới có dũng khí bước tới, từ từ ngồi xuống trước mặt cô, chậm rãi cầm tay cô, giống như là sợ cô sẽ bị sợ hãi.

Cô mất đi thính giác, cho đến lúc này hắn cũng không thể tiếp nhận được sự thật này. Từ từ nâng mặt cô lên, “Ngưng nhi!” Hắn không có lên tiếng mà chỉ động động môi, tim khó chịu cũng đang run, mới chỉ ba ngày trước thôi cô còn vui vẻ đưa hắn tới Diệp gia, sao chỉ chớp mắt mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi.

Nhìn Dương Tư thần Băng Ngưng cũng không lên tiếng, không có gào thét, chỉ là nhìn hắn sau đó nước mắt không khống chế được lăn xuống. Cô như vậy khiến cho Dương Tư thần càng thêm đau lòng, hắn thà rằng Băng Ngưng nhào tới trong ngực hắn lớn tiếng khóc rống.

“Dương Tư Thần.” Nàng đau thương khẽ gọi tên hắn. “Em không nghe được nữa!” Băng Ngưng bình tĩnh kể lại. “Em bị khuyết tật!” Tâm giống như là bị hung hăng xé ra, cô lại cười, nước mắt giống như chuỗi ngọc bị đứt liên tục rơi xuống.

“Ai nói!” Dương Tư thần quát to, đau không cách nào hô hấp. “Băng Ngưng, không phải vậy, em không phải là......”

“Tôi là người khuyết tật, khuyết tật......”