*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tại vì mấy hôm trước mình bận cho nên ko edit đc, cho nên bh đã quay lại nhé
“Mẹ, con rất khổ sở, con đau gần chết, con xin mẹ, xin mẹ cho con nói ra, con xin mẹ......” Băng Ngưng quỳ trên mặt đất, khóc đến nỗi giọng nói cũng khàn.
“Ngưng nhi con bình tĩnh lại đi!” Lâm Thanh Âm nắm bả vai cô. “Vậy con định mặc kệ Diệp Dịch Lỗi sao?” Bà chậm rãi nói, cho tới khi Băng Ngưng ưng thuận nghe hiểu theo lời bà, “Dịch Lỗi nếu biết được sự thật nó sẽ không chịu nổi, mẹ biết con rất khổ sở, nhưng con nói xem, Dịch Lỗi thì phải làm sao đây!”
Băng Ngưng dần dần liền muốn khóc cũng không khóc được. Cô đờ đẫn mà nhìn Lâm Thanh Âm.
“Mẹ biết rõ làm như vậy rất ích kỷ, nhưng mà, Ngưng nhi coi như thương mẹ, đừng nói với Dịch Lỗi, con yêu nó như vậy, cũng không muốn nó thương tâm, phải không......”
Băng Ngưng thất thần, đúng vậy! Nói ra dịch thì anh Dịch Lỗi phải làm sao, anh ấy sao có thể tiếp nhận được những chuyện như vậy...... Tay từ từ nắm chặt, cho nên giữa mình và anh Dịch Lỗi một người phải khổ sở sao? Không cần suy nghĩ, cũng không phải suy nghĩ, cô không muốn hắn khổ sở. Bao nhiêu thống khổ và oan ức mà cô phải chịu cuối cùng vẫn đánh không lại ba chữ Diệp Dịch Lỗi.
“Ngưng nhi, mẹ biết ngươi rất oan ức, rất khổ sở, nhưng mẹ sẽ để Dịch Lỗi cưới con, nó là của con, khổ sở cũng đáng giá, không phải sao?” Dịu dàng lau nước mắt của cô. “Ngưng nhi, trên đời này luôn có biện pháp vẹn toàn đôi bên.” Lâm Thanh âm nói xong đỡ Băng Ngưng đứng dậy, lại nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi không biết đã đứng đó từ khi nào. “Dịch Lỗi?”
Diệp Dịch Lỗi đi vào cửa nhìn khóc Băng Ngưng khóc đến mức hồ đồ.
“Dịch Lỗi thái độ này của con là gì!” Lâm Thanh Âm quát mắng. “Con đã nói gì với Băng Ngưng, sao con bé lại khóc thành ra như vậy!”
Quả nhiên, sẽ là giả bộ đáng thương trước mặt người khác, Diệp Dịch Lỗi cười khinh nhìn Băng Ngưng, trong mắt tràn đầy khinh bỉ.
“Con làm cái thái độ gì vậy!” Lâm Thanh Âm lớn tiếng kêu. “Ngưng nhi vì con mới thành như vậy, chẳng lẽ con không cảm thấy có chút áy náy nào sao!”
“Nếu không, con nên làm thái độ gì?” Diệp Dịch Lỗi nhìn mẹ mình.
“Cưới con bé.” Diệp Thiệu Quân đi tới mở miệng nghiêm túc nói.
Diệp Dịch Lỗi nhìn về phía cha mình. Cái gì? Cưới cô ta?
“Nhìn cái gì? Nghe không hiểu lời của ta sao! Ta nói muốn con đính hôn cùng Ngưng nhi!” Diệp Thiệu Quân nhắc lại. “Ông nội con cũng có ý này.”
“Cha, mẹ chuyện này hai người không thể quyết định!” Diệp dịch lỗi bình tĩnh nói. Đính hôn với cô ta? Ha, đúng là chuyện nực cười.
“Chuyện này chẳng lẽ con không nên chịu trách nhiệm sao?” Diệp Thiệu Quân lớn tiếng nói. “Diệp Dịch Lỗi con tốt nhất là làm theo lời ba nói.”
Nhìn sắc mặt của cha mẹ, Diệp dịch lỗi cảm thấy buồn cười. Có lẽ Phương Tử Hạo nói rất đúng, nên mất thính giác là hắn, hắn tình nguyện mình không nghe được cũng không muốn tất cả bọn họ cứ một mực có vẻ mặt giống như là hắn thiếu nợ Băng Ngưng rất nhiều...... (van: lại chả không)
Chán ghét nhìn Băng Ngưng đang thất thần cái gì cũng không biết, lại có bộ dáng thật đáng thương, hắn nắm quyền thật chặt. “Con sẽ không muốn một người khuyết tật!” Hắn chậm rãi, nặng nề nói hai chữ sau cùng.
Chân Băng Ngưng mềm nhũn, suýt nữa té xuống đất, hắn nói gì? Người khuyết tật...... Giống như đã không cảm thấy đau, kinh ngạc đều nhìn Diệp Dịch Lỗi, hai hàng nước mắt theo gương mặt chảy xuống.
“Mày nói cái gì?” Nghe xong hắn nói, Diệp Thiệu Quân giận dữ, tay giơ lên.. “Thằng con ngỗ ngược, mày đang nói tiếng người sao?” (van: bác Diệp cũng đang yêu qué, hắn không nói tiếng người chẳng lẽ nói tiếng khỉ =)) )
“Đừng!” Thấy Diệp Thiệu Quân động thủ Băng Ngưng nhào qua bắt lấy tay ông, “Ba...... Không cần.” Băng Ngưng cầu khẩn.
“Đừng ở đây giả mù mưa sa!” Diệp dịch lỗi thô đẩy Băng Ngưng ra, “Nếu cô nghĩ muốn giúp ta, thì cút đi cho tôi......” Hắn rống giận chỉ vào cửa.
Băng Ngưng quên cả khóc, thậm chí quên thở, kinh ngạc mà nhìn thái độ lạnh lùng của hắn. Lau nước mắt xoay người chạy đi......