Chương 9: Em và tôi chỉ có thể là một đôi

Khi anh thấy cô đã dần không thể được mới lưu luyến buông ra, dùng tay lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh hôn lên trán cô nói:

- Đời này anh không thể bên ai khác ngoài em. Nếu ánh mắt lúc đó không phải dành cho anh thì anh đã không để em chiếm vị trí quan trọng trong anh.

- Nhưng…

- Anh và cô ta không hề có hôn ước, mà cho dù có nhưng anh không yêu cũng không ép anh cưới được, người được bên anh chỉ có thể là em. – Anh dùng ngón tay thon dài vuốt vuốt bờ môi đang run lên của cô.

- Thế nghĩa là chúng ta vẫn có thể ở bên nhau hay sao!? – Cô nhìn anh với đôi mắt đầy hy vọng.

- Bảo bối, chúng ta mãi mãi chỉ có thể bên nhau.

- Bạch Phong Thần…-Cô dùng hay tay ôm anh, mỉm cười hạnh phúc.

- Khoan, em vừa gọi anh là gì? – Anh dùng tay đẩy nhẹ vai cô ra, nheo hàng mi tâm hỏi

- Bạch Phong Thần – Cô nhìn anh ngơ ngác trả lời.

- Em có nhớ lúc em gọi anh dậy, em đã kêu anh là gì không?

- Thì là Bạch Phong Thần, Phong Thần

- Còn gì nữa!? – Khuôn mặt anh đầy sự chờ đợi.

- Hết rồi.

- …- Cô vợ tôi ơi, sao lại nhanh quên như thế, anh nghĩ thầm trong lòng, nhưng không sao anh sẽ cho cô gọi anh cách khác.

- Chứ còn gì nữa sao ?

- Gọi anh là chồng. Nào gọi anh nghe– Anh đưa mặt mình sát lại mặt cô rồi nói, sau khi nói xong anh cười đầy mưu mô nhìn cô

- Hả!? Ch…Chồng… - Cô cúi xuống mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn, ngượng ngượng ngùng ngùng nói.

Biểu cảm này là sao, sao lại đáng yêu chết người thế, sao lại đẹp đến, bảo bối của Bạch Phong Thần tôi đây ư? Thực sự là bảo bối, đúng là bảo bối. Anh đặt nụ hôn nhẹ lên môi cô, sau đó nói:

- Em chưa ăn đúng không? Đợi một chút anh xuống làm một ít thức ăn. Rồi chiều anh đưa em đi dạo.

- Dạ. -Cô cười rồi quay lưng sang ngồi sofa coi ti vi.

Lát sau anh gọi cô ra ăn nhưng lại thì thấy cô đã ngủ mất, chắc là khóc quá nhiều rồi đây, anh cười ôn nhu, nhẹ nhàng bế cô lên đặt trên giường, cô được bế không thức giấc mà ngược lại còn dựa đầu vào người anh, như tìm được hơi ấm, cảm giác thoải mái, an toàn, đặt cô xuống giường rồi nằm ôm cô ngắm nhìn cô ngủ mà không biết chán, cô vợ ngoan của tôi thật đẹp.

----------------------------

Thuộc hạ của Phong Thần tìm vị trí gần cửa sổ phòng Tiểu Phi rồi ném từng miếng thức ăn vào trong nhà sau đó ném luôn cả hộp cơm, cả khăn và lá thư cô gửi bị vò nát bét quăng vào. Cô thấy thế chạy cửa sổ đúng lúc một bức thư được ném tới cô với dòng chữ ngắn ngủi: “Cô còn dám đến gần tôi cho cô phanh thây”. Cô ta sửng sốt nhìn mọi thứ sau lưng là anh đang từ chối tình cảm của cô, là đang đe dọa cô chỉ vì con điếm Hàn Ngọc Thi đó ư? Cô ta tức giận vừa ré vừa đập phá đồ trong phòng, trừng mắt nói với giọng khan khan: “Phong Thần là của tao, chức Bạch phu nhân là của ta, mày không có quyền cướp.”

----------------------------

Sáng hôm sau, Hàn Ngọc Thi đến trường một mình vì hôm nay anh phải ở khách sạn giải quyết chuyện ở Bạch Long, anh muốn đưa cô đến trường nhưng cô bảo hôm nay cô muốn đi bộ vì lâu rồi cô chưa đi, lúc đến trường cô cảm thấy ánh mắt mọi người có điều gì đó rất lạ, còn nói nói điều gì đó, nhưng có vẻ là không tốt lành cho lắm. Sau đó Hạ Vũ Lam chạy đến trước mặt cô rồi nói với cô:” Cậu đã biết gì chưa?”