Phong Thần tỉnh giấc, thấy giường bên cạnh đã nguội từ lâu, anh tìm khắp phòng cũng không thấy, anh xuống nhà dưới thì mọi thứ đã trở lại ban đầu như lúc chưa có bữa tiệc nào xảy ra
Quản gia, Tiểu Thi đâu?
À cô ấy nhờ tôi nhắn lại với cậu là cô ấy đã đi trung tâm thương mại rồi ạ.
Anh nghĩ trong đầu: “Sao hôm nay cô ấy đi trung tâm thương mại sớm thế nhỉ, còn không gọi mình dậy, lúc về phải phạt cô ấy mới được”
Anh ăn xong bữa sáng rồi lại ngồi sofa đọc báo, xem phim chờ cô về nhưng đã nửa ngày rồi vẫn không thấy cô về, anh nghĩ trong đầu “Cô gái này đi chơi quên cả lối về thôi thì tới trung tâm thương mại đón cô ấy”
Anh lên phòng mở tủ đồ lấy quần áo, bỗng có cảm giác gì đó rất lạ, tủ đồ hôm nay có vẻ khác gì đó, anh mở nốt cánh cửa tủ còn lại, đôi đồng tử thu lại như không tin vào mắt mình, tay anh run run lôi hết quần áo ra khỏi tủ, nó chỉ còn lại tủ trống không có quần áo của cô, hàng mi tâm anh nheo lại, mở các ngăn tủ còn lại cũng không thấy đồ của cô, ngay cả vali cũng biến mất một cái, anh chạy vào phòng tắm, bàn chải đánh rang đúng là có 2 cái nhưng nó giống nhau và còn mới, lúc này anh không chú ý tới, nhìn lại mọi thứ trong căn phòng này lạ lẫm quá, mọi thứ tuy giống như cũ nhưng đều là đồ mới, anh lúc mọi thứ trong phòng từng ngăn tủ một không hề có thứ gì của cô cả, đôi mắt anh đen lại đau khổ bủa vây lên đôi mắt của anh
AAAAAAAAAAA
Anh hất đổ mọi thứ trong phòng, khi hất lên dưới gối anh bay ra một bức thư, anh run rẩy cầm lấy nó, mở ra từ từ, anh sợ nó rách mất, từng dòng chữ dòng chữ hiện lên trước mắt
“Lão công, lúc anh tìm thấy bức thư này chắc anh sẽ giận em lắm, nhưng mà đừng giận sẽ mau già lắm đấy. Em xin lỗi anh có lẽ lần ra đi này của em quá đột ngột có phải không? Em xin lỗi vì ra đi mà không nói với anh một lời nào, em sợ đối diện với anh, em sẽ không đủ can đảm để rời xa anh. Cảm ơn anh suốt thời gian đã ở bên em, bảo vệ và yêu thương em, nhưng có lẽ hôm nay cũng đã đến lúc chúng ta phải chia xa rồi có đúng không? Em rời xa anh rồi, anh hứa với em anh phải sống thật tốt, phải biết chăm sóc bản thân, ăn uống đầy đủ, đừng uống rượu quá nhiều nhé. Lời hứa bên anh trọn đời và sinh bảo bối cho anh có lẽ em đành thất hứa, anh hãy để một cô gái tốt hơn em thực hiện điều đó. Đời này kiếp này em nợ anh, kiếp sau em sẽ trả lại cho anh. Anh đừng tìm kiếm em vô ích, đơn ly hôn của chúng ta em kẹp sẵn bên trong, em đã ký rồi chỉ còn anh thôi. Có một vài bức ảnh em đã chụp lén anh trông rất bảnh bao. Chúc anh hạnh phúc”
Nước mắt anh không ngừng rơi, rơi làm nhòe đi vài chữ trên bức thư. Anh cầm tờ đơn ly hôn, bàn tay nắm chặt làm nhào nhát tờ giấy ly hôn
AAAAAAA – Vừa hét anh vừa đấm mạnh xuống sàn nhà, khiến sàn nhà lõm xuống còn dính chút máu của anh. Anh bước ra khỏi phòng xuống dưới nhà, ‘Rầm’ tiếng cửa kêu như muốn vỡ ra từng mảnh, mọi người trong nhà đã lạnh sóng lưng khi nghe anh hét trên tầng cho tới khi anh bước xuống, cả không gian lạnh hẳn đi, còn có máu rơi từng giọt từ trên bậc thang, trời đang màu hè rất nóng, nhưng mọi người lại lạnh như ở Bắc Cực
Quản gia ! – Giọng nói anh lạnh đi
Vâng… thưa thiếu gia – Bà quản gia sợ hãi, giọng nói run run, bà chưa bao giờ thấy thiếu gia tức giận như thế, đúng hơn là chưa bao giờ thấy thiếu gia mất kiếm soát đến như vậy
Tiểu Thi đâu ?
Vâng cô ấy nhờ nhắn với cậu là…- Quản gia dùm hết sức can đảm để tiếp xúc với anh, mỗi khi đối diện với anh như thế này dù biết anh không làm gì nhưng bản thân bà vẫn lo sợ, bà chưa kịp nói dứt câu anh đã lên tiếng.
Lúc nào?
Dạ lúc 6h hơn ạ. – Bà xém nữa không hiểu anh đang hỏi gì nhưng cũng nhanh chóng nhận ra rồi trả lời anh rất nhanh
Sao không cản?
Dạ cô ấy gửi tin nhắn ạ. – Quản gia hỏi trong đầu “ Hả cản ai, cản cái gì, ở bên cạnh thiếu gia lâu ngày đau não” nhưng nhanh chóng nghĩ ra
Điện thoại.
Dạ đây. – Bà nhanh chóng mở đoạn tin nhắn của cô rồi đưa anh.
Anh đọc tin nhắn xong đưa cho đám người khác: “Tra”- “Vâng”
- Cô ấy hành động gì lạ?
Dạ …. – Bà kể hết những chuyện của cô từ việc mua đồ mới, cho đỗ cũ cho đến những tờ giấy cô phân chia công việc nhiệm vụ và những gì về anh.
Anh im lặng không nói gì, anh cúi xuống, tay ôm lấy mặt, “ thì ra cô đã tính từ trước, thì ra những điều cô làm suốt những ngày qua là ý định từ trước ư, là cô đã lên kế hoạch từ trước, nhưng tại sao chứ, tại sao anh lại gần như phát hiện ra nhưng lại quên mất chứ, tại sao”. Anh đang suy nghĩ thì giọng của Tiểu Lam từ cửa vọng vào:
Thi Thi! Thi Thi!
Cô nhìn vào không gian nhà thật kì lạ, cô cảm giác hình như chuyện cô đang nghĩ là đúng rồi, Thi Thi đã bỏ rơi cô thật rồi, đôi chân mềm nhũn đứng không vững, cô ngồi bệt dưới nền đất lạnh, Hạo Thiên lo lắng hai tay ôm lấy bã vai cô muốn đỡ cô lên nhưng khó khăn, anh sợ cô lạnh nên bế cô lại chỗ ghế sô pha, cô vẫn thất thần, anh ôm cô, đôi tay vỗ nhẹ như an ủi.
Cô ấy đi từ lúc nào? Tiểu Lam nhận được bức thư lúc 8h
Có vẻ cô ấy đã chuẩn bị từ trước, quản gia nhận tin lúc 6h hơn, cô ấy đã thay đổi mọi thứ, thay đổi như lúc cô ấy chưa xuất hiện. – Phong Thần trả lời, bàn tay vẫn nắm chặt