Chương 40: Chuyến xe dài

Cô đội mũ áo lên kéo chiếc vali đi trên con đường đêm lạnh và chỉ có một mình cô, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi, rơi từng giọt từng giọt một không ngừng, cô bây giờ muốn ngồi xuống khóc thật to, cô vẫn tiếp tục kéo vali đi không có ý định dừng lại cho đến khi chân cô đã quá mỏi, cô ngồi trên trạm xe buýt gần đó, nước mắt cô vẫn cứ rơi rơi không ngừng. Bỗng có một chiếc xe buýt dừng lại, cô không biết có nên bước lên không, nhưng bây giờ cô không có nơi để đi, cô không thể trở về nhà được, anh sẽ tìm ra mất và cô cũng không thể ở đây anh cũng sẽ tìm ra thôi. Cô bước lên chuyến xe buýt, đây là chuyến xe đêm chạy đường dài. Bác tài nhìn thấy giọt nước mắt trên má cô, bác hỏi:

  • Cháu không sao chứ!

  • Dạ vâng. – Giọng cô hơi nghẹn

  • Cháu muốn đi đâu?

  • Chở tới nơi xa nhất, nơi thanh bình nhất có được không ạ?

  • Được. Cháu lại ghế ngồi, lúc nào tới ta gọi cháu.

  • Dạ vâng cháu cảm ơn.

    Chiếc xe chạy xuyên suốt cả đêm, cô cứ khóc đến khi mệt quá mà ngủ quên đi mất. Theo thói quen cô thức giấc khoảng 6h sáng, chiếc xe vẫn chạy có vẻ đã qua 1 thành phố khác. Cô soạn một đoạn tin nhắn gửi đến quản gia:

“ Lúc đến làm bác hãy bảo mọi người dọn dẹp mọi thứ nhanh nhất có thể trước khi Phong Thần thức giấc nhé. Và nếu Thần có hỏi cháu đi đâu, bác nói là cháu đi trung tâm thương mại nhé, cảm ơn bác”

Tin nhắn nhanh chóng được gửi lại: “Được rồi, bác sẽ nhắn lại cho thiếu gia”

Cô tiếp tục soạn thêm một đoạn tin nhắn nữa gửi mail cho Lam Lam

“ Tiểu Lam tớ xin lỗi, có lẽ thời gian sắp tới không thể bên cạnh cậu nữa rồi, sắp tới cậu và Hạo Thiên hãy sống tốt và sớm sinh tiểu bánh bao nhé, có lẽ tớ thất hứa rồi, tớ sẽ không thể làm mẹ đỡ đầu cho con của cậu, bây giờ tớ cũng không biết tớ đang ở đâu nhưng mong cậu đừng tìm tớ nhé. Lúc cậu nhận được bức thư này có lẽ tớ đã đi xa thành phố rồi. Cậu giúp tớ hỏi thăm chăm sóc bố mẹ tớ nhé! Và cậu và Hạo Thiên hãy giúp tớ an ủi Thần, và hãy tìm cho cậu ấy một mối tốt. Cảm ơn cậu cho tớ một khoảng thời gian tuyệt vời, đời này tớ có cậu là bạn thân thì còn gì phải hối tiếc. Cảm ơn và chúc cậu luôn hạnh phúc. Bye”

Cô nhấn nút gửi bức thư đi, cô biết Tiếu Lam sẽ không bao giờ đọc mail lúc sáng sớm, Tiểu Lam chỉ đọc mail lúc làm việc thôi và có lẽ lúc đó Phong Thần đã tỉnh giấc. Từ lúc mở mắt cầm điện thoại lên nhắn những dòng tin cô đã rơi nước mắt rất nhiều. Mắt cô đã sưng bây giờ còn sưng nhiều hơn. Sau đó cô rút sim và tắt định vị.

Một lúc sau, xe bus tấp vào bãi đỗ cho mọi người xuống xe, bác tài quay xuống nhìn cô nói:

  • Cháu gái đã tới nơi xa nhất chuyến xe này có thể đi rồi. – Bác nhìn cô với đôi mắt thương tâm

  • Dạ … vâng. – Cô định đứng lên xách hành lí xuống xe thì bác tài lại nói:

  • Cháu có muốn đi xa hơi nữa không ?

  • Dạ ? – Cô hơi ngạc nhiên

  • Thực ra chuyến xe kết thúc ở đây, nhưng nơi ta đang ở xa hơn nơi này và chỗ đó sẽ không phát triển bằng ở đây bởi vì nó ở một vùng quê ít ai biết

  • Dạ vâng cháu đi ạ. – Cô biết đi xa đến mấy thì cũng thế, cô vẫn đau lòng mà thôi.

  • Ừm. Tới đó mọi người trong làng sẽ giúp đỡ cháu, cháu sẽ sớm thích nghi thôi.

  • Dạ vâng.

Chuyến xe tiếp tục di chuyển đi vào một con đường khác, cây cối rất nhiều, phong cảnh rất hữu tình nhưng mà tại sao chứ, tại sao có một chút cũng không thể vui nổi, bình thường mọi khi cô sẽ trầm trồ, tán thường phong cảnh và vui cả ngày mà, tại sao bây giờ lại như thế chứ? Nước mắt cô gần như cạn, đôi mắt đượm buồn đôi khi cũng có vài giọt nước mắt rơi ra. Chiếc xe buýt một lần nữa dừng lai, bác tài quay lại nói với cô:

  • Tới rồi. Xuống thôi

  • Dạ vâng

    Cô bước xuống xe, phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp, rất hữu tình, không khí thoát đãng

  • Cháu tên gì?

  • Dạ Hàn Ngọc Thi.

  • Ta gọi cháu là Tiểu Thi được chứ

  • Dạ được, còn bác là?

  • Cháu cứ gọi ta là bác Cương, nào đi với ta tới chỗ trưởng làng, có lẽ ông ấy sẽ giúp cháu có một chỗ đấy.

  • Dạ được ạ.

  • Làng chúng ta không to nhưng cũng gần như đủ điều kiện để cháu có thể sống ở đây đấy.

    Cô cùng A Cương đi đến chỗ trưởng làng, con đường không được trải nhựa, là đường đất khá gập ghềnh, xung quanh toàn là cây cối. Đi được một lúc cô đ ingang qua một nơi có vẻ sầm uất ở đây, là một khu chợ nhỏ, mọi người nhìn cô, cô chỉ biết cười trừ gật đầu. Đang bước từng bước bỗng cơn đau đầu ập đến không báo trước, đôi mắt dần trở nên mơ hồ, tựa như báo trước cô ngã xuống nằm trên nền đất lạnh.