Tài nguyên vô tận, thật kiêu ngạo, thật khoái chí!
“Bổn công tử từ nhỏ đã nghe nói, nữ đệ tử Thiên Diệu cung từ sau khi nhập môn, đều sẽ gieo một hạt giống ở trong Ngọc Cung, tương lai khi song tu với đạo lữ, hạt giống sẽ mọc rễ nảy mầm, nở hoa kết trái, không những tu vi nữ nhân mạnh lên gấp bội, mà nam nhân cũng một bước bay lên trời.”
Khóe miệng Trần Hồng Phi cười đắc ý, mắt nhìn Sở Thiên Thiên đảo qua đảo lại, giống như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Nhìn bộ dáng nhỏ nhắn kiều diễm của nàng, trong lòng càng thêm thèm khát không thể nhịn được.
“Xích Luyện Tông chúng ta, năm đó có một vị lão tiền bối, tư chất cũng chỉ trung đẳng mà thôi, bắt được nữ đệ tử Thiên Diệu cung, sau khi tu hành, tu vi đột nhiên tăng mạnh, một năm liên tục phá ba cảnh giới, chậc chậc... Bổn công tử chờ mong đã rất lâu rồi.”
“Hỗn xược!”
Bên trong mật thất truyền đến một tiếng gầm thét giận dữ:
“Ngươi dám chạm vào nàng dù chỉ một chút, lão thân tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi! Ta nhất định sẽ băm ngươi thành ngàn mảnh!”
“Ha ha ha!”
Trần Hồng Phi ngửa đầu cười lớn:
“Lão thái bà, tu vi của ngươi đã bị cha mẹ ta phế đi, ngươi lấy gì để băm ta thành vạn mảnh?”
“Nhưng ngươi yên tâm, bổn công tử tạm thời sẽ không chạm vào nàng, một năm! Trong vòng một năm, chờ bổn công tử tiến vào Hóa Khí cảnh, đến lúc đó sẽ có thể cùng tiên tử song tu, bổn công tử rất mong chờ cùng tiên tử trồng ra một đóa Hợp Hoan Hoa, ha ha ha!”
“Tên chó! Ngươi chết cũng không được yên!”
Bên trong mật thất không ngừng truyền đến tiếng lão thái bà chửi rủa, Trần Hồng Phi vẫn đắc ý cười đến phát điên.
“Cha mẹ, các ngươi thật sự quá yêu thương con mình, vì ta mà chuẩn bị lễ Hoá Khí lớn như vậy, hai người yên tâm, đợi hài nhi tu luyện thành công, nhất định sẽ báo thù xả hận cho các ngươi! Ha ha ha!”
Đóng cửa đá lại, Trần Hồng Phi cười to rời đi, bây giờ việc hắn cần làm là tu luyện, tranh thủ sớm ngày tiến vào Hóa Khí cảnh, đến lúc đó cùng Sở Thiên Thiên song tu, tạo ra một đóa Hợp Hoan Hoa kỳ diệu, từ nay về sau, cá chép hoá rồng.
Sau khi hắn rời đi, lão thái bà vội vàng quan tâm hỏi:
“Tiên nhi, ngươi thế nào, tên chó kia có động tới ngươi không?”
“Ta vẫn tốt.”
Sở Thiên Thiên lạnh lùng trả lời:
“Chẳng qua, thời gian của ta không còn nhiều... Chắc chỉ vài ngày nữa thôi.”
“Tiên nhi! Ngươi không được nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ có cách khác.”
“Ta không suy nghĩ nhiều.”
Sở Thiên Thiên dựa vào góc, hơi ngửa đầu, nhắm hai mắt lại, thoạt nhìn tinh thần có chút tiều tụy:
“Hôm nay rơi vào cảnh này, cũng không thể trách được người khác, chỉ trách ta học nghệ không tinh, cũng chỉ có thể nhận mệnh.”
…
Trên bầu trời.
Một vầng mặt trời hắc ám treo cao, ánh sáng quỷ dị màu xanh chiếu xuống toàn bộ thế giới u ám đến đáng sợ.
Một biệt thự ba tầng, phía trên mái nhà.
Mười lá cờ đen xương trắng được cắm ở bốn phía, trong đó tám lá cờ toả ra khói đen mờ nhạt, hai lá cờ khác tựa như bị hắc hoả thiêu đốt.
Chính giữa, trên không trung, một hắc đỉnh chậm rãi xoay tròn, từng đường phù văn trên đỉnh huyền diệu như ẩn như hiện, miệng đỉnh toả ra hắc vụ.
Trong đó hai luồng hắc vụ tách ra nuôi dưỡng hai lá cờ đang bốc cháy, rất nhiều hắc vụ trực tiếp chảy xuống, được một nam tử mặc hắc bào đưa vào trong cơ thể.
“Chỉ cần có đủ âm hồn làm nguyên liệu, tu luyện Ma đạo, thật sự nhanh không thể tưởng tượng được.”
Từ Lạc mở mắt ra, trong đôi mắt đen kịt, nở rộ u quang, cảm nhận được pháp lực mênh mông trong cơ thể, vẻ mặt tràn ngập mừng rỡ:
“Chỉ ngắn ngủi vài ngày đã tiến vào Hóa Khí tầng hai, không bao lâu nữa, ta có thể tiến vào Hóa Khí tầng bốn.”
Hóa Khí cảnh, ba tầng đầu luyện hóa pháp lực, coi trọng số lượng.
Bốn năm sáu tầng sau coi trọng đến chất lượng.
Đối với tu sĩ Ma đạo khác mà nói, từ tầng ba đột phá lên tầng bốn là một trở ngại, cũng chính là thứ được gọi là bình cảnh, bởi vì cần rút ra nhiều âm hồn của người sống, luyện hóa rồi mới có thể đột phá.
Ở thế giới tu hành, rút hồn là một việc cực kỳ nguy hiểm, tu sĩ Ma đạo quá nhiều, phàm nhân không đủ dùng, tu sĩ nhiều nhưng thịt ít.
Huống chi, một khi mở đàn bày trận, âm khí ngút trời, rất dễ thu hút các tu sĩ chính đạo, đến lúc đó không những không rút được âm hồn, mà còn bay luôn cái mạng nhỏ của mình.
Đối với Từ Lạc mà nói, vấn đề này không tồn tại, trong thế giới tận thế, khắp nơi đều là âm hồn, căn bản không cần rút, thậm chí cũng chả cần đi bắt, những âm hồn kia tự tìm đến rút nguyên khí của ngươi.
Bình cảnh không còn là bình cảnh.
Một đường quét ngang trực tiếp luyện hóa âm hồn.
Mười âm hôn không đủ, thì hai mươi, hai mươi âm hồn không đủ vậy thì năm mươi, năm mươi âm hồn không đủ thì một trăm.
Tài nguyên vô tận, thật kiêu ngạo, thật khoái chí!