Chương 7: Sở Thiên Thiên

Trong đó vừa có lão tạp dịch nhập môn nhiều năm, cũng có tiểu tạp dịch nhập môn không bao lâu.

Lão tạp dịch luyện mấy chục năm, tự cho là luyện ra một thân tu vi, đã có thực lực khiêu chiến đệ tử ngoại môn.

Tiểu tạp dịch, phần lớn là bị đệ tử ngoại môn bắt nạt, nhất thời nóng giận, nghĩ quẩn, liền chuẩn bị cầm lệnh bài liều chết với đệ tử ngoại môn.

Về vấn đề này, hắn cũng lười nói thêm, hỏi: “Ngươi muốn khiêu chiến kẻ nào?”

“Đệ tử ngoại môn, Trần Hồng Phi!”

“Lại là Trần Hồng Phi? Kẻ trước vừa mới đi, bây giờ lại thêm một kẻ khác tới, các ngươi đã bàn bạc trước với nhau sao?”

Lời nói của lão giả khiến Từ Lạc có chút bối rối:

“Còn có người khác khiêu chiến Trần Hồng Phi?”

“Ngươi không cần phải quan tâm, lão phu hỏi ngươi một lần nữa, ngươi thật sự muốn khiêu chiến Trần Hồng Phi? Lệnh bài chỉ phát một lần, sinh tử không do trời, ngươi phải nghĩ cho thật kỹ.”

Thấy Từ Lạc gật đầu, lão giả nói: “Được! Ngươi có chín ngày để chuẩn bị.”

Sinh tử bài rơi xuống đất, chín ngày chuẩn bị chiến đấu, đây là quy tắc cũ của Xích Luyện Tông, chín ngày sau, một trận chiến quyết định sinh tử.

Từ Lạc không sốt ruột.

Đợi nửa năm, chín ngày này không là vấn đề.

Huống hồ, vừa hay thừa dịp trong khoảng thời gian này, đến thế giới tận thế tế luyện Âm Sát Hồn Kiệt Kỳ, đến lúc đó đối chiến Trần Hồng Phi càng thêm nắm chắc.

Lão Hòe lĩnh, bên trong một tòa động phủ tràn đầy linh khí, thoạt nhìn có chút xa hoa, Trần Hồng Phi nằm ngửa trên ghế thái sư màu tử kim.

Một bên nhắm mắt dưỡng thần, một bên chơi đùa khối Huyết Ngọc Thạch.

“Công tử.”

Bên cạnh, Hoàng Xảo Xảo mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ mềm mại quỳ trên mặt đất, cẩn thận đấm chân cho hắn, nhẹ giọng nói:

“Loại phế vật tạp dịch kia, không khác gì đèn cạn dầu, mỗi tháng bọn họ chỉ giao một âm hồn, nô tỳ cảm thấy nhất định có người tàng trữ, nhất là Từ Lạc, bề ngoài trung thực, trầm mặc ít nói, nhưng thực ra hắn không có chút trung thực nào.”

“Ồ?”

Mí mắt của Trần Hồng Phi cũng không nâng lên dù chỉ một chút, nói:

“Từ Lạc sao?”

“Đúng vậy! Chính là Từ Lạc, nửa năm qua, mỗi tháng hắn chỉ giao một âm hồn, hơn nữa còn thường xuyên ở bên ngoài lén la lén lút, chỉ khi nào tới ngày giao âm hồn mới trở về, nô tỳ cảm thấy, hắn nhất định vụng trộm luyện hoá âm hồn ở bên ngoài, công tử, ngài nhất định phải nghiêm khắc điều tra.”

“A!”

Trần Hồng Phi mở hai mắt ra, trong mắt hiện lên một tia âm độc:

“Dám qua mắt ta dấu diếm đồ riêng, lần sau bắt hắn khai đao!”

Nghe vậy, trong lòng Hoàng Xảo Xảo mừng thầm:

“Công tử, lúc ngài bắt hắn khai đao, có thể cho nô tỳ ra tay hay không? Hừ! Nô tỳ mỗi lần đi theo công tử thu âm hồn, con cóc ghẻ Từ Lạc kia vẫn nhìn chằm chằm nô tỳ, thật sự ghê tởm chết người ta rồi.”

“Thật không?”

Trần Hồng Phi ôm nàng vào trong ngực, khóe miệng xẹt qua một nụ cười đùa giỡn, nâng cằm Hoàng Xảo Xảo: “Vậy ngươi tính xử trí hắn như thế nào đây?”

“Nô tỳ muốn móc một con mắt của hắn! Xem hắn về sau còn dám nhìn trộm nô tỳ hay không!”

“Được rồi! Đều theo ý của ngươi!”

“Công tử, ngươi đối xử với nô tì thật tốt!”

“Ha ha ha! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời hầu hạ bổn công tử, tự khắc không thể thiếu chỗ tốt cho ngươi.”

Chẳng bao lâu sau.

Bên trong động phủ truyền đến từng trận tiếng kêu sung sướng, sau một hồi mây mưa, Hoàng Xảo Xảo giúp Trần Hồng Phi mặc y bào.

“Đúng rồi, chuyện ta bảo ngươi hỏi thăm, có kết quả chưa?”

“Nô tỳ nhờ người hỏi thăm, Phiêu Miểu Cung quả thật đã bị diệt, nghe nói ngay cả Cung chủ cũng chết, hơn nữa còn do Đại La lão ma giết, kỹ nữ thối kia cũng không gạt ngươi.”

Vừa dứt lời, Trần Hồng Phi tát một cái, Hoàng Xảo Xảo ngã trên giường, miệng mũi phun máu, nàng che mặt, kinh hoảng nói:

“Công tử, nô tỳ…nô tỳ nói sai sao?”

“Hừ! Ngươi mà cũng nói người khác là kỹ nữ sao? Ngươi không nhìn xem mình là loại gì đi!”

Hoàng Xảo Xảo bò trên giường run rẩy, không nói nên lời.

“Ha ha.”

Trần Hồng Phi tự mình mặc y bào, đi xuống khỏi giường, đắc ý cười nói:

“Không ngờ Trần Hồng Phi ta đời này lại có thể lấy được lô đỉnh Phiêu Miểu Cung, thật sự là trời giúp ta!”

Phía dưới động phủ, có một gian mật thất.

Một nữ tử bị giam giữ trong phòng.

Nữ tử mặc một thân bạch y, ôm hai chân ngồi xổm trong góc, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi, khuôn mặt tái nhợt, nhưng không thể làm mờ đi vẻ xinh đẹp của nàng, điểm phía trên là một thủ cung sa đỏ thẫm giữa hai hàng lông mày.

“Tiên tử, ngươi không sao chứ? Có nhớ bổn công tử không?”

Bỗng nhiên.

Sở Lăng Tuyệt mặt không chút thay đổi nhìn hắn, một đôi mắt đẹp tĩnh lặng như nước, không chút e ngại, cũng không hoảng hốt, cũng không có vẻ tuyệt vọng, rất bình tĩnh nhìn hắn, một câu cũng không nói.