Chương 56: Biến cố
Vật liệu phụ cũng không đáng kể, mấu chốt là hai loại tài liệu —— Ngọc hoàng thảo, Bàn ma thảo, hai loại thảo dược này, được xưng là ‘Tiên đế khó cầu’. Lấy thảo dược này luyện chế Ngọc hoàng đan, có nghịch thiên thần hiệu tẩy kinh phạt tủy.
Cải thiện tu luyện thể chất, gia tăng thân thể cường độ, theo lời đồn đãi sau khi uống vào Ngọc hoàng đan, cuối cùng có thể tu luyện ra ‘Siêu tiên thể’. Khi đó, tuy là Thái cổ thần binh, cũng chém không phá thân thể phòng ngự, có thể nói là Bất Tử Bất Diệt!
Chẳng qua là Ngọc hoàng đan này, tài liệu khó tìm, có một điều kiện còn hà khắc hơn khi sử dụng, đó là phải trọng thương. Có cái gọi là “phá xong rồi lập, không phá không lập”. Ngươi không xương cốt bị nát bấy, kinh mạch đứt từng khúc, thì làm sao có thể chân chính trọng tổ thân thể, tẩy kinh phạt tủy được?
Chỉ đơn thuần loại bỏ tạp chất trong cơ thể, vẫn còn không đủ. Bông vải loại bỏ tạp chất đến mấy đi chẳng nữa, có thể biến thành sắt thép sao?
Cái thân thể này của Ninh Phàm, từ nhỏ dinh dưỡng không đầy đủ, thể chất suy nhược, hôm nay lại trọng thương, gảy xương, kinh mạch tổn hao nhiều.
Thân thể này, thật sự là phá không còn có thể phá hơn nữa. Mà điều này, đúng lúc là thời cơ tuyệt hảo để uống Ngọc hoàng đan.
Trong Toái Đan đỉnh, một luồng đan hương đã truyền ra, bên ngoài đan đỉnh, còn có linh lực ba động tản mát.
Còn nửa ngày nữa, Ngọc hoàng đan, sẽ có thể đan thành!
Trời dần dần sáng ngời, Lỗ gia ngoài năm trăm dặm, giờ phút này đã loạn thành một đoàn.
Lỗ Nam Tử thư thư phục phục ngủ một giấc, một giấc tỉnh lại, không ngờ lại không thấy Lỗ Minh cùng Nam lâu chiến vệ trở về.
Cổ quái... Điều động chiến vệ đứng hàng thứ 17 của Việt Quốc, đi tiêu diệt chỉ là một cái thành nhỏ mới xây, lại cần phải hao phí thời gian lâu như vậy? Một đêm cũng không đủ?
“Chẳng lẽ, đã xảy ra biến cố gì? Ha ha, làm sao có thể chứ, Lỗ Minh tính tình hơi ngông cuồng chút, dầu gì cũng là cao thủ dung linh, Nam lâu chiến vệ trận pháp hợp lại, cho dù là Kim Đan lão quái, đều phải tránh lui chín mươi dặm... Ừ, lão phu lo xa rồi, đại khái Lỗ Minh trên đường có chuyện, trì hoãn, một lát nữa là có thể trở lại...”
Chờ đến buổi trưa, Lỗ Minh lại còn chưa trở lại, mà Lỗ Nam Tử mí mắt cứ nháy lia lịa, trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Hắn lấy một ra cái Ngọc phù, bùa này được đặt tên là ‘Truyền âm phù’, chia làm chủ phù cùng phân phù. Chỉ cần ở khoảng cách bên trong ngàn dặm, người cầm phù sẽ có thể đối thoại với nhau.
Đánh ra một cái pháp quyết, Lỗ Nam Tử hắng giọng, đối với ngọc phù cười mắng một câu:
“Lỗ Minh, mau chóng trở về! Lệnh cho ngươi diệt một cái Ninh thành, ngươi muốn mất bao lâu...”
“...”
Ngọc phù một đầu khác, chưa có tiếng đáp lại.
-“Lỗ Minh? Đáp lời!”
“...”
Chưa có tiếng đáp lại.
“Không xong, chẳng lẽ là xảy ra chuyện rồi!”
Lỗ Nam Tử thần sắc chấn động, Lỗ Minh là một cao thủ dung linh, mang Nam lâu chiến vệ ra cửa, đã xảy ra chuyện gì, có thể xảy ra chuyện gì chứ?!
Nhưng nếu Lỗ Minh không xảy ra chuyện, mình hò hét gọi Lỗ Minh, hắn sao dám không trả lời mình!
Trong lúc Lỗ Nam Tử chấn kinh, một đầu khác của ngọc phù, truyền tới một giọng đàn ông âm nhu, thông qua ngọc phù, mà cũng khiến cho Lỗ Nam Tử cảm thấy thần hồn run lên.
Băng linh lực tu vi vô cùng tinh thâm!
“Ta gọi là Nam Cung, người của ngươi đang ở trên tay ta... Ha ha, muốn chuộc người sao, tới Ninh thành nói một chút điều kiện, như thế nào...”
Ngày này, Việt Quốc Tu Chân Giới, xảy ra một án bắt người đòi tiền chuộc vơ vét tài sản làm chấn kinh thiên hạ. Mà Ninh thành, lần đầu tiên tiến vào trong tầm mắt của cao thủ!
Tây Việt Lỗ gia gia chủ, Lỗ Nam Tử, lần đầu tiên trong đời, bị người lợi dụng điểm yếu để uy hiếp, vơ vét tài sản.
Đường đường là dung linh đỉnh phong, y chán nản ngã trên ghế ngồi, vẻ mặt đờ đẫn.
Bị bắt rồi... Lỗ Minh có tu vi dung linh, cùng với 500 Nam Lâu chiến vệ, toàn quân chết hết...
“Đây chính là chiến vệ ta huấn luyện mấy chục năm a!”
Hắn một chưởng vỗ nát cái bàn uống trà nhỏ bên cạnh, nhưng không cách nào tiêu trừ lửa giận trong lòng.
Theo như Nam Cung nói ở đầu bên kia của ngọc phù, chủ nhân của hắn, chính là Ninh thành thành chủ —— Ninh công tử.
Ninh công tử... Việt Quốc có nhân vật như vậy sao? Người này tu vi gì, lai lịch gì, lại bất động thanh sắc bắt sống 200 Nam Lâu chiến vệ.
Điều khiến cho Lỗ Nam Tử không cách nào tin, không phải là chết đi 300 chiến vệ, mà là bắt sống 200 chiến vệ. Những chiến vệ này đều là người từ nhỏ bị Lỗ Nam Tử thu nuôi, một đường huấn luyện đến hiện tại. Bọn họ tu vi có lẽ không cao lắm, nhưng bày trận hợp kích, uy lực kinh khủng. Hơn nữa, bọn họ từ nhỏ bị Lỗ Nam Tử quán thâu một lý niệm.
Chỉ có thể chết trận, không thể khuất hàng! Nam Lâu chiến vệ, chính là tử sĩ!
Nhưng cái vị xưng là Ninh công tử, có thể bắt sống 200 chiến vệ, thậm chí không cho 200 chiến vệ cơ hội để tự vận... Đây tuyệt đối là chuyện khó khăn hơn nhiều so với giết 200 người.
200 chiến vệ, cùng với Lỗ Minh, phải cứu trở về. Mất đi thế lực này, Tây Việt Lỗ gia, thực lực cơ hồ co lại một nửa. Nhưng Lỗ Nam Tử lại không chuẩn bị tuân theo cách mà Nam Cung lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác, đi lấy tiền tài chuộc người. Dầu gì hắn cũng là dung linh đỉnh phong cao thủ, nửa bước kim đan tông sư nhân vật, chuộc người, thật là mất hết mặt mũi!
“Hừ! Đi tìm mấy bằng hữu vậy... Nếu có cơ hội, san bằng luôn Ninh thành!”
Hắn trong mắt lóe lên một tia âm vụ, chiêu ra một đóa Tam Văn tiên vân, đạp vân phi độn đi.
Tam Văn tiên vân, đạp mây này, tốc độ phi độn của Lỗ Nam Tử cơ hồ có thể so với tu sĩ Kim Đan sơ kỳ.
Một ngày sau, hắn đi lại hơn nửa Việt Quốc, tổng cộng mời tới ba bằng hữu.
Hai dung linh đỉnh phong, một Kim Đan sơ kỳ. Lỗ Nam Tử hắn không phải ngu ngốc, nếu ’Ninh công tử’ kia có thể dễ như trở bàn tay bắt sống 200 chiến vệ, nhất định thần thông quảng đại. Nhưng dù có lợi hại hơn nữa, Lỗ Nam Tử cũng không tin đối phương là Kim Đan lão quái, dù sao Kim Đan lão quái, căn bản không thể coi trọng cái loại vùng đất hoang quê nghèo đó, ở chỗ đó xây thành.
Đối phương không phải Kim Đan lão quái, mình lại mời tới Kim Đan chân chính, diệt một cái Ninh thành, dư sức có thừa.
Hai vị dung linh đỉnh phong, một họ Chu, một họ Trần. Còn Kim Đan sơ kỳ lão quái tên là Nam Dương tử, ở Việt Quốc cũng coi là cao nhân khai tông lập phái thế hệ trước.
Nam Dương tử nghe Lỗ Nam Tử trần thuật, hơi trầm ngâm, lông mi dài nhíu thành hình chữ bát.
“Nam Lâu chiến vệ bị diệt, Lỗ Minh tiểu tử kia, cũng bị bắt...”
Kim Đan lão quái Nam Dương tử, cùng cha của Lỗ Minh, ngược lại có một chút giao tình. Đây cũng là nguyên nhân lão quyết định xuất thủ, trợ giúp Lỗ Nam Tử.
Bốn tên cao thủ, đằng vân giá vũ, mấy giờ sau, bay tới bầu trời trên Ninh thành.
Lỗ Nam Tử nhìn xuống Ninh thành, mép nhếch lên một tia cười lạnh.
Hắn nhìn một cái thì đã nhìn ra, Ninh thành rách nát không chịu nổi, trước đó vốn còn có một chút cẩn thận, giờ phút này sự khẩn trương đổi thành khinh thị.
Nhà gỗ thạch thành... Cư ngụ ở thành trì đơn sơ như vậy, thành chủ Ninh công tử của nó, há sẽ là cao thủ sao?
Xem xét lại mình, không chỉ là cao thủ dung linh đỉnh phong, còn mời tới hai dung linh đỉnh phong, một Kim Đan sơ kỳ.
Lỗ Nam Tử cười đắc ý, vô luận là phàm trần, hay là Tu Chân Giới, bạn bè nhiều, mới là chân lý. Càng là lão quái có tu vi cao thâm, càng thích phóng hữu luận đạo, giao hữu khắp thiên hạ.
Vào lúc Lỗ Nam Tử quan sát Ninh thành, ba lão quái khác cũng đang quan sát Ninh thành.
Lão quái họ Trần cùng lão quái họ Chu cũng có thần tình giống như Lỗ Nam Tử vậy, vừa nhìn thấy Ninh thành đơn sơ như vậy, đều lộ ra nụ cười khẩy.
Duy chỉ có Kim Đan tu vi Nam Dương tử, thần niệm đảo qua Ninh thành, đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó lộ ra vẻ suy tư, sau đó nữa lộ vẻ khó tin, cuối cùng, trên mặt lại cho thấy sự chấn kinh.
“Đây là... Đan cấp đại trận!”
Đan cấp đại trận, là đại trận phòng ngự đủ để đánh giết Kim Đan lão quái. Trong toàn bộ Việt Quốc, cũng chỉ có Thái Hư phái, Thiên Ly tông cùng các loại tông môn tương đương, mới có tư cách bày đan cấp đại trận. Ngay cả Quỷ Tước tông, cũng bất quá là linh cấp đại trận mà thôi, chỉ có thể chống đỡ được dung linh.
Chỉ là một cái Ninh thành nho nhỏ, một cái thành đơn sơ chỉ tốn một ngày là xây lên, lại thiết lập đan cấp đại trận/ Ninh thành thành chủ’ Ninh công tử’ này, rốt cuộc có lai lịch ra sao?
Bốn tên lão quái, ba người đang khinh thị Ninh thành, còn Nam Dương tử có tu vi cao nhất thì đã đem ‘Ninh công tử’ chưa gặp mặt coi thành người quyết không thể trêu chọc vào.
Không đợi Nam Dương tử giải thích cho đám người Lỗ Nam Tử hộ thành trận pháp kinh khủng thế nào, trong Ninh thành, bỗng nhiên như thủy triều vậy, xông ra 1400 tên ma tu, người người tu vi đều ở ích mạch tầng năm trở lên!
Tam vệ ma tu, ở ngoài thành xếp hàng bày thành ba cái đại trận, túc sát chi khí bay ngất trời, khiến cho Nam Dương tử lần nữa cả kinh.
Ninh thành lại có ba đội chiến vệ, mà mỗi một đội chiến vệ, cũng không kém gì Nam Lâu chiến vệ, điều này sao có thể!
Một đội chiến vệ, cũng đủ để ngăn cản một kim đan cao thủ, ba đội chiến vệ, bốn người mình cùng tiến lên, cũng không nhất định có thể thủ thắng!
Nam Dương tử mơ hồ cảm thấy, lần này nhận thù lao đi theo Lỗ Nam Tử tới Ninh thành, tựa hồ là một quyết định sai lầm. Mà ý tưởng của lão vừa mới dâng lên, thì ba đạo thân ảnh, đã đạp trời phá không mà tới.