Chương 55: Lỗ gia
Trong vòng một ngày, vùng đất Tây Việt tự dựng có thêm một tòa Ninh thành.
Nhưng mà những ngày tháng này, chính là thời gian các Ma Tông của Việt Quốc tổ chức đại điển thu đồ đệ, cho nên không có người chú ý Ninh thành.
Duy nhất một kẻ đối với Ninh thành có địch ý, đó là gia tộc tu chân ở Tây Việt, Lỗ gia.
Gia chủ của Lỗ gia là Lỗ Nam tử, là một gã cao thủ dung linh đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa sẽ có thể kết thành Kim Đan, và cũng rất tinh thông luyện thể thuật, ở Việt Quốc có chút ít uy danh. Ninh Phàm thành lập Ninh thành, lựa chọn địa điểm là Lạc Phong lâm, thực tế chính là một lâm viên mà Lỗ gia bỏ hoang.
Mấy mười năm trước, Lạc Phong lâm sản xuất rất nhiều một loại “Hỏa phong quả”, quả này có thể rèn luyện thân thể, giá trị rất đắt tiền, mang đến cho Lỗ gia lợi ích vô cùng. Sau đó bởi vì địa thế thay đổi, hỏa mạch bị chặn, quả này đoạn tuyệt sinh trưởng, từ đó Lạc Phong lâm cũng bị Lỗ gia vứt bỏ.
Một đám ma tu chiếm cứ Lạc Phong lâm, thành lập Ninh thành, tin tức này, Lỗ Nam T⁵ử không thể nào không biết, chẳng qua là mới đầu cũng không chú ý.
Chính là một tòa lâm viên bỏ hoang, mất thì cho mất đi, không có gì đáng để so đo.
Nhưng tiếp theo đó có một cái tin, lại khiến cho Lỗ Nam tử khó trấn định hơn nữa, vẻ mặt nóng như lửa đốt.
Hỏa mạch trong lòng đất dưới Lạc Phong lâm, lại bị người ta dùng đại pháp lực, đả thông!
“Hỏa mạch thông, há chẳng phải là nói, Hỏa Phong quả lại có thể lần nữa sinh trưởng!”
Lỗ Nam Tử một mặt ngạc nhiên mừng rỡ, một mặt oán thầm không dứt, năm đó hỏa mạch ở Lạc Phong Lâm bị chặn, mình lấy pháp lực của dung linh đỉnh phong, cũng không có cách nào khai thông, hôm nay một đám ma tu xây một cái phá thành, có thể bất ngờ đả thông hỏa mạch, đám ma tu này, thật đúng là gặp vận may.
Bất quá hôm nay hỏa mạch đả thông, Lạc Phong Lâm này, không thể tự dưng tặng không cho đám ma tu này xây thành...
Hắn vuốt râu một cái, mắt lộ ra tinh quang, nhìn về phía lão bộc bên người:
“Lỗ Minh, chiếm lĩnh Lạc Phong lâm là người nào, tu vi như thế nào, lai lịch gì, có bối cảnh gì...”
"Bẩm gia chủ, lão nô phái người đi dò hỏi qua, thành này gọi là Ninh thành, danh tiếng là thành trì, thực tế đơn sơ không chịu nổi, không có chút thu hút nào... Ninh thành này, xem ra hẳn không có lai lịch gì, có lẽ chẳng qua là do một thế lực tân hưng xây lên mà thôi.”
“Tân hưng thế lực? Cái này thì cũng có thể... Ừ, ta suy nghĩ một chút...’ Ninh thành’... Xem ra thành chủ thành này, là họ Ninh rồi, họ Ninh... Việt Quốc tựa hồ không có thế lực lớn nào họ Ninh... Như vậy đi, ngươi mang ’Nam lâu chiến vệ’, đi đem đám ma tu này đuổi ra khỏi địa giới rừng phong, có thể không giết người, thì không được giết người. Dĩ nhiên, nếu bọn họ hồ đồ ngu xuẩn, cũng không cần lưu tình...”
“Cái gì, chủ nhân để cho lão nô, mang ’Nam lâu chiến vệ’ đi!”
Lão nô được đặt tên là Lỗ Minh, lộ ra ánh mắt chấn kinh.
Trong Tu Chân giới, những thế lực khá lớn đều sẽ đem cao thủ dưới tay, lấy trận pháp biên diễn thành chiến vệ. Tương tự Lão ma, thủ hạ có ba đội chiến vệ, Băng vệ, Mai vệ, Kiếm vệ, còn Việt Quốc Lỗ gia, thì có một đội 500 người ’Nam lâu chiến vệ’, xếp hàng thứ mười bảy trên Việt Quốc’ Chiến vệ bảng’ . Thậm chí, một ít đại tông môn chiến vệ, cũng không lợi hại bằng Lỗ gia.
Nam lâu chiến vệ, người người tu vi đều ở ích mạch tầng bốn trở lên, 500 người nghiêm chỉnh huấn luyện, kéo nhau đi ra ngoài đánh, sợ rằng cũng có thể tiêu diệt được một ít tiểu gia tộc rồi.
Lỗ Minh không nghĩ ra, gia chủ chỉ đối phó một tân hưng thế lực, vì sao lại vận dụng Nam lâu chiến vệ, đây không phải là giết gà dùng đao mổ trâu sao?
Gia chủ, có phải có chút quá cẩn thận hay không?
Lão nuốt nước miếng một cái, thấp giọng khuyên nhủ:
“Gia chủ, hay là đừng phái Nam lâu chiến vệ đi, lão nô một người, đường đường là tu vi dung linh sơ kỳ, tiêu diệt một cái thành nhỏ, dư sức có thừa.”
“Lỗ Minh, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có một cái khuyết điểm, đó là tính cách quá ngạo... Nhớ rằng, đối mặt với địch nhân nhỏ yếu đi chăng nữa, cũng phải toàn lực ứng phó. ‘Hùng Ưng phác thỏ, bất di dư lực’ (ưng mạnh chụp bắt thỏ, không tiếc sức lực dư thừa), những lời này, hãy nhớ cho kỹ... Đi đi...”
Lỗ Nam tử nói xong, nhắm mắt, không nói nữa.
Còn Lỗ Minh, cũng không dám vi phạm lệnh của Lỗ Nam Tử, ra cửa, điểm đủ 500 tên ’Nam lâu chiến vệ’, ngay trong đêm hướng Ninh thành kéo đi nhanh.
500 Nam lâu chiến vệ, người người ích mạch bốn tầng, thân cưỡi dị thú, khí thế như hồng, dọc đường tu sĩ đi đường ban đêm, vừa thấy Tây Việt Lỗ gia Nam lâu chiến vệ, lại dốc toàn bộ đi ra ngoài như thế, đều kinh hãi hoảng hốt né tránh, người người ngạc nhiên không thôi.
“Lỗ gia lại điều động Nam lâu chiến vệ rồi, lần này, là muốn tiêu diệt Ma Tông nào...”
“Nhìn kia, thống lĩnh là Lỗ Minh có tu vi dung linh sơ kỳ, tự mình dẫn quân... Chậc chậc, có thể thấy phong thái của dung linh tiền bối, thật là không uổng cuộc đời này...”
Dọc đường chợt có tu sĩ nghị luận, kẹp trong tiếng vó ngựa, truyền vào trong tai của Lỗ Minh, càng làm cho hắn vẻ mặt không biết phải thể hiện ra sao.
Gia chủ thật là chuyện bé xé ra to... Diệt một cái Ninh thành nho nhỏ, lại điều động Nam lâu chiến vệ...
Hai giờ sau, Nam lâu chiến vệ di chuyển mấy trăm dặm, trong tầm mắt ở phương xa, đã xuất hiện một cái thành nhỏ tầm thường.
Lỗ Minh dầu gì cũng là cao thủ dung linh, lấy tầm nhìn của hắn, tự nhiên nhìn ra, cái gọi là Ninh thành, tài liệu dùng cho các loại kiến trúc, bất quá là vật liệu gỗ đá phổ thông, không đáng nhắc tới, không đáng quan tâm.
Hắn khoát tay chặn lại, ở bên ngoài Ninh thành mười dặm, lệnh cho Nam lâu chiến vệ thu vó ngựa.
Rồi sau đó thần niệm động một cái, dưới trăng tàn, thần niệm kèm theo thanh âm phách lối, vang dội toàn bộ Ninh thành.
“Lão phu Lỗ Minh, Lỗ gia Nam lâu chiến Vệ thống lĩnh, tới thu phục Ninh thành. Ninh thành thành chủ, lão phu cho ngươi thời gian mười hơi, đi ra gặp ta. Nếu ngươi đầu hàng, lão phu có thể khai mở một góc lưới, không giết người.”
Lỗ Minh chễm chệ ngồi trên Độc Giác Thú, dáng điệu tỏ vẻ như một tiền bối cao nhân.
Lão cười lạnh, mình lấy thần niệm dung linh sơ kỳ truyền âm, nói không chừng đem ma tu trong Ninh thành dọa cho đi tè ra quần luôn cũng nên.
Ninh thành rách nát tồi tàn như vậy, ma tu ở bên trong chỉ sợ cũng đều là nhân vật nông thôn, làm gì thấy qua dung linh cao thủ.
Lão đang đắc ý khinh miệt cười lạnh, bỗng nhiên, nụ cười đột nhiên cứng hẳn lại ở trên mặt, mắt lão trợn tròn, mặt đầy khó tin.
Mà bởi vì quá độ kinh hoàng, bắp thịt trên nét mặt già nua của lão lại bị rút gân, mặt bị méo lệch đi, trở nên buồn cười dị thường, lời nói không rõ ràng.
“Ba... Ba tên dung linh... Hai... Trung kỳ... Một hậu kỳ... Còn có...... Đội ngũ... nhiều người như vậy....”
Chợt thấy dưới ánh trăng, Nam Cung, Tư Đồ, Úy Trì ba người, đạp trời mà đứng, khí thế của dung linh, ngông cuồng tuôn ra, người người mặt lộ ra sát khí. Mà 1400 tên ma tu, chỉ cần mấy cái hô hấp, liền như thủy triều, xông ra khỏi Ninh thành, cũng lấy trận hình thuần thục, nhanh chóng bày ra ba cái đại trận.
Lưỡng Nghi Loạn Mai trận, Tam Tài Kiếm Tru trận, Tứ Hợp Băng Hoàng trận!
1400 người, tu vi thấp nhất, đều ích mạch năm tầng. 1400 người này, ẩn giấu 40 năm sát khí, trong đêm nay, đột nhiên thả ra!
“Cái trò chó má gì thế, nửa đêm nữa hôm, lại dám đến khuấy phá giấc mộng của ‘Ninh công tử’ của chúng ta, không muốn sống rồi hả!”
Úy Trì mặt đầy hồng quang, ôm con heo tím nhỏ, cười ha ha một tiếng, dung linh trung kỳ pháp lực tràn lên, trực tiếp đem thống lĩnh Lỗ Minh làm cho đờ đẫn, chấn cho hộc máu té ngựa, kinh hãi muốn chết.
Ninh công tử, ai là Ninh công tử? Có thể thống lĩnh ba đội chiến vệ mạnh mẽ này, có thể thu phục ba tên dung linh cao thủ làm thủ hạ, Ninh công tử này ở Việt Quốc, tuyệt đối không thể là hạng người vô danh.
Xong rồi, lần này Lỗ gia chúng ta, đụng nhằm thiết bản rồi...
“Giết! Đại đao của Lão tử, đã bị đói khát khó nhịn lắm rồi!”
Úy Trì một người một ngựa, Hắc Ma Tam Thần quân, khoảnh khắc đem Nam lâu chiến vệ bao vây, chém giết.
Sau nửa giờ, Nam lâu chiến vệ, chết đi 300 người, bị bắt sống 200 người, Lỗ Minh thống lĩnh cũng bị Úy Trì đánh gần chết, bắt được.
Bên ngoài Ninh thành, một trận ồn ào, mà trong Ninh thành, bên trong phòng luyện đan mới vừa khai mở, Ninh Phàm thần niệm đảo qua, khẽ mỉm cười, chiến cuộc ở bên ngoài, đã bị hắn toàn bộ thu vào trong mắt.
“Không tệ, xem ra ta không cần xuất thủ. Sư tôn huấn luyện ra Tam Thần quân, quả nhiên bất phàm...”
Hắn thu hồi tâm tư, chuyên tâm luyện đan. Mặt đất trước người, bị chém ra một cái hố lửa ba trượng, từng điểm địa hỏa, bị dẫn ra từ lòng đất.
Trên hố lửa, có đặt Toái Đan đỉnh, tám con Hỏa Long, đã bị nhốt vào trong Âm Dương tỏa, giờ phút này bay đến bên trong đan đỉnh, luyện chế Ngọc hoàng đan.
Ngọc hoàng đan, luyện chế cũng không rườm rà, chỉ gần như là tứ chuyển đan dược, nhưng dùng tài liệu để luyện chế cũng quý hiếm hết sức.