Chương 52: Niết Hoàng
Trong mắt Niết Hoàng, dâng lên một tia hối hận. Quá khinh thường rồi, lần này quá sơ suất rồi. Sớm biết Ninh Phàm cái con kiến hôi này, không ngờ lại có thủ đoạn quỷ dị có thể nghịch đoạt ma hỏa, mình xem ra nên vào lúc phế kinh mạch Lão ma, dứt khoát rời đi khỏi đây cho rồi.
Vì sao lại đi uổng công không, thi triển Bạch cốt viêm, án xuống một Bạch Cốt chỉ làm chi!
Hận, kinh thiên hận ý!
Trong mắt hắc giáp cự nhân hóa thành màu đen nhánh, giống như thiên đạo vậy!
“Tiểu tử, ta muốn giết ngươi! Giết ngươi! Cổ Ma đạo, ’Toái cốt thành binh’!”
Hắc giáp cự nhân, đem một ngón tay cắn nát, nhưng quỷ dị một điều là không có một giọt máu nào chảy ra.
Một ngón tay út, thế mà đã giống như một tòa núi nhỏ, cự nhân cắn nát ngón út, xương ngón tay hóa thành hắc quang, hắc quang rơi xuống bầu trời, diễn hóa ra mười vạn ma binh!
Mười vạn ma binh, cầm đao hoành ngang, như khôi lỗi, như tượng đất, cùng hung cực ác! Mỗi một cái, đều có thực lực Kim đan đỉnh phong!
Một chỉ toái, diễn hóa ra mười vạn Kim đan ma binh, Niết Hoàng đây là muốn tru diệt! Tàn sát, là lấy Việt Quốc làm trung tâm, tiêu diệt tu chân quốc diện tích trăm vạn dặm!
Thuật này, Ninh Phàm ngàn vạn lần không cách nào đón tiếp được, hắn giống như con diều đứt dậy, rớt xuống tầng mây, rơi xuống Thất Mai.
Mà hắn cũng không cần đón tiếp chiêu đó, bởi vì hai vị toái hư, bảy tên luyện hư, mười hai tên hóa thần lão quái, đã phá toái hư không, gấp rút tiếp viện tới.
Đám lão quái này, người người coi trời bằng vung, cũng không thèm nhìn tới thảm trạng của Thất Mai. Bọn họ chính là thuộc hạ của Vũ giới thần hoàng, bọn họ tự xưng là chính đạo, đối với việc thành trì của ma đạo bị tiêu diệt, không có hứng thú chút nào, cũng không bi thương.
Bất quá bọn họ lại không thể trơ mắt nhìn Niết Hoàng tung ra mười vạn ma binh, nếu không vô số tu chân quốc sẽ hóa thành vùng đất chết khô cằn. Sẽ có không ít tông môn chính đạo bị ma binh tấn công.
“ Niết Hoàng này rốt cuộc là bị cái gì kích thích, vì sao bỗng dưng vô cớ tới diệt một cái thành nhỏ xíu như thế này, vì sao hận ý kinh thiên, lấy cái giá tự tổn thương thân thể, thi triển Thái cổ Ma đạo thất lạc thần thông, toái cốt thành binh... Toái vỡ đi một đốt xương lóng tay, nếu không tốn trăm năm khổ tu, tuyệt đối không thể tu luyện ra lóng tay bị vỡ nát này...”
Trong hai toái hư lão quái, có một vị là Hồng phát lão giả, người mặc tử hồng mãng bào, vẻ mặt ngưng trọng, ngoài miệng nói chuyện, trên tay cũng không ngừng tế lên hư bảo —— Phượng Minh xích, diễn hóa trăm nghìn vạn Huyết Ngọc tiểu xích, đua nhau hướng ma binh đánh xuống, đánh chúng trở thành huyết vụ.
Nhưng Niết Hoàng toái cốt diễn hóa thành ma binh, một tên vừa bạo tán, thì tên khác lại từ trong huyết vụ trọng tụ trở lại.
Thuật này là thất lạc thần thông của Thái Cổ Ma mạch, diễn hóa thành ma binh, trừ phi thủ đoạn đặc biệt, nếu không căn bản không thể nào tiêu diệt.
Hồng phát lão giả một kích không hiệu quả, sắc mặt ngưng đọng lại một cái, y chỉ là toái hư đệ nhất trọng tu vi, so về pháp lực với Niết Hoàng, xem ra còn kém rất xa a.
Mà lão giả bên cạnh, cũng là một vị toái hư lão quái khác, trong vóc dáng của một thanh niên như tên ăn mày, tóc rối bời như đám cỏ, quần áo lam lũ. Tuy nhiên, trên người người này tuy bẩn, dung mạo lại rất anh tuấn, râu mọc lởm chởm, hơi có mấy phần khí khái đàn ông.
Con trai thứ ba của Vũ giới thần hoàng, Vân Không Thư, toái hư đệ nhị trọng cao thủ!
“Chà? Thái Cổ Ma mạch thần thông, toái cốt thành binh? Không biết so với Thái cổ thần mạch của ta —— Băng thần mạch, ai mạnh ai yếu đây...”
Trong mắt bình tĩnh không có chút xao động của nam tử như ăn mày này, bỗng nhiên lóe lên tinh quang, lộ ra chiến ý xung thiên. Hắn cười ha ha một tiếng, chợt cởi xuống một thanh thiết đao rỉ loang lổ ở bên hông, lộ ra tay trái, một đao chém xuống ba ngón tay.
“Lấy ba ngón tay ta, đối phó Niết Hoàng một chỉ... Ha ha, cũng không biết Niết Hoàng này xảy ra chuyện gì, lại bị thương nặng như vậy. Nếu không, ta cho dù chém mười ngón tay, cũng không tổn thương được hắn... Cổ Thần Thuật,’ Yêu hoàng vũ’!”
Chém rơi ba ngón tay, ăn mày huy chưởng bóp một cái, ba ngón tay vỡ tung thành huyết vụ, băng phong cuốn ngược trong bầu trời, băng khí bên trong ngàn dặm, đều bị ăn mày một chưởng nhiếp tới, cùng huyết quang một đạo, hóa thành mũi tên huyết vũ, hợp thành mười vạn cây, ào ào bay xuống.
Mười vạn ma binh, mười vạn huyết vũ, ma binh đua nhau tan rã, không thể hồi phục lại được.
Bên ngoài Bạch Cốt cự môn, Niết Hoàng cự nhân thân bị phá hết ma binh, lần nữa phản phệ thành thương. Lấy thủ đoạn của lão, nếu không phải bị Ninh Phàm nghịch đoạt Bạch Cốt viêm, bị thương trước đó, pháp lực rối loạn, một thức toái cốt thành binhnày há chỉ có hai phổ thông toái hư có thể phá!
Mình không ngờ lại bị hai tên toái hư đáng bỏ đi này khi dễ, hết thảy các thứ này, đều là do Ninh Phàm!
Nhưng Niết Hoàng cũng hiểu được, mình bị thương càng thêm thương, cho dù có hận Ninh Phàm đến mấy, giờ phút này cũng không phải là cơ hội giết hắn. Thậm chí, chỉ ở Vũ giới trì hoãn một hồi, Vũ giới thần hoàng tới, cộng với ‘Băng như kiếm’ Vân Thiên Quyết... Mình, nói không chừng sẽ chết ở Vũ giới.
Đường đường Ma giới thần hoàng, bởi vì bị một tên dung linh nhãi nhép ám toán, mà chết ở Vũ giới, thì là cái chết quá oan uổng, quá ủy khuất.
Nguyên bản, Niết Hoàng quyết định trăm năm sau, khi cổ Thiên Đình di chỉ khai mở, trở lại Vũ giới giết Ninh Phàm, nhưng hôm nay, không có đủ trăm năm, thương thế của lão căn bản không thể nào khỏi hẳn, thậm chí, nếu bị thêm chút thương, trăm năm sau có thể khỏi hẳn hay không còn chưa biết chừng, đến khi đó lại bỏ lỡ ‘Cổ Thiên Đình’ truyền thừa cực lớn!
Hận, Ninh Phàm chính là một tên dung linh sâu kiến, chỉ là dung linh, chính là dung linh!!!
“Hống!”
Niết Hoàng một lần cuối cùng vận chuyển pháp lực, nổi giận gầm lên một tiếng, ma uy càn quét, đem Vũ giới cao thủ chấn đến nổi đua nhau bay ngược lại phía sau.
Mà thừa dịp cơ hội này, hắn một bước bước vào Bạch Cốt cự môn, xuyên giới trở lại Ma giới.
Nguyên bản là giết Lão ma mà tới, nhưng lại bị một dung linh tiểu bối phá hư.
Trong lòng của y, trong số người phải giết, có nhiều một cái tên Ninh Phàm!
“Tiểu bối, sau trăm năm sau, ta từ Cổ thiên đình quay trở về, cần phải đem ngươi, bầm thây vạn đoạn!”
Cự môn khép lại, Niết Hoàng chạy trốn!
Mặc dù chạy trốn, nhưng một đám cao thủ Vũ giới, lại không có người nào dám đuổi. Bốn mươi năm trước, Niết Hoàng đồng dạng là thần bí hạ xuống Vũ giới, không biết làm gì, lúc ấy bị 3 tên toái hư, 7 tên luyện hư, 9 tên hóa thần truy kích. Niết Hoàng giận dữ, ở giữa hư không, đem 19 người truy kích, chém chết 16, trọng thương 3 người!
Duy có ba tên toái hư, trọng thương chạy khỏi... Niết Hoàng giờ phút này mặc dù trọng thương, nhưng nếu liều chết, cao thủ của Vũ giới tại chỗ này, không ai ngăn được người này...
“Hừ, để cho hắn chạy rồi...”
Hồng phát lão giả hừ lạnh một tiếng, lão khí hoành thu, nhưng trong mắt, rõ ràng có vẻ cảm thấy may mắn, hiển nhiên không muốn thật sự liều chết cùng Niết Hoàng.
Mà thanh niên ăn mày —— Vân Không Thư, hồi tưởng Niết Hoàng trước khi rời đi buông lời độc ác, lại lộ ra thần sắc đẩy vẻ hứng thú.
Niết Hoàng buông lời độc ác, là nói với ai vậy... Chẳng lẽ Niết Hoàng bị thương, cùng người này có liên quan? Người nào, có thể thương tổn đến đường đường là Ma giới thần hoàng!
Vân Không Thư thần niệm đảo qua, quét qua Thất Mai thành, lắc đầu.
Trong Thất Mai thành, tu vi cao nhất cũng bất quá dung linh, xem ra, cao thủ thần bí thương tổn đến Niết Hoàng, đã đi rồi.
Duy chỉ có lúc thần niệm quét qua Ninh Phàm, Vân Không Thư mới hơi kinh ngạc, lưu ý nhiều hơn một chút. Mơ hồ cảm thấy người này có một cổ cảm giác thân cận khó hiểu...
“Ảo giác sao...”
Lắc đầu một cái, Vân Không Thư trong tay bắt pháp quyết, thi triển một đại hình thuật chữa thương —— hư cấp pháp thuật ‘Dũ thiên quyết’, bao trùm trăm dặm Thất Mai, trị thương giúp cho chúng ma tu đang hôn mê.
“Tam hoàng tử, cần gì phải vì một đám ma đạo nghiệt chướng, lãng phí pháp lực!”
Hồng phát lão giả cau mày không vui, Vũ giới thần hoàng, là chính đạo lãnh tụ, nhưng mà Tam hoàng tử luôn luôn không ỷ vào thân phận mình, vừa chính vừa tà, khiến cho Vũ giới thần hoàng nhức đầu không ít.
“Ma đạo, cũng là dân của Vũ giới ta... Ha ha, đi thôi...”
Các cao thủ phá toái hư không, nghênh ngang mà đi.
Trong Thất Mai thành, bị Vân Không Thư một chiêu Dũ Thiên quyết chữa trị, vô số ma tu đua nhau tỉnh dậy, nhìn Thất Mai thành một thành bừa bãi, đua nhau chấn kinh, sau khi chấn kinh, lại cảm thấy may mắn.
Thất Mai thành bị cao thủ cường đại công kích như vậy, lại còn có thể may mắn còn sống sót, thật là hiếm thấy.
Ninh Phàm nằm ở bên người Lão ma, một ngón tay cũng không động được. Bên người của hắn, Lão ma trong mắt có bi ai, cũng có sự vui vẻ và yên tâm.
“Người nọ, là ai...”
Ninh Phàm rốt cuộc mở miệng hỏi.
“Hàn Niết Thiên...là nghĩa tử mà Lão tử thu... Hôm nay, tựa hồ là Ma giới Niết Hoàng rồi... Ninh tiểu tử, ngươi đem mạng của lão tử, nhặt về rồi, Lão tử cuối cùng, không thu sai tên đệ tử như ngươi...
“Nhưng cuối cùng, không ngăn được người này công kích. Hắn quá mạnh mẽ, hủy một thân kinh mạch của ngươi, nhưng ta không cách nào ngăn trở...”
“Ngươi bất quá là dung linh tu vi, còn muốn như thế nào nữa? Chém Niết Hoàng? Ngươi cho là, ngươi là ai! Ngươi có thể từ trong tay hắn, đem tính mạng của Lão tử cứu về, thế đã đủ rồi... Lão tử mệt mỏi, ngủ một hồi, qua mấy ngày, ngươi đi tới Quỷ Tước tông đi, đem Hắc Ma Tam thần quân mang theo... Thất Mai thành, giao cho ngươi... Lão tử mất hết tu vi, đành ở lại Thất Mai, bồi bạn cùng tiểu Mai là tốt lắm rồi...”