Chương 51: Đoạt bạch cốt viêm
Giờ khắc này, cho dù là Ma giới thần hoàng bên trong cự môn, đều không nhịn được hơi ngẩn ra, dường như không ngờ đến là, Ninh Phàm có thể lấy tu vi dung linh, thôi động ra một đạo kiếm khí cấp toái hư.
Nhưng chợt, Niết Hoàng liền khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt. Y có thể nhìn ra, kiếm khí này cũng không phải là do Ninh Phàm sở hữu, mà chỉ là thông qua vỏ kiếm hủy diệt, lấy thân làm dẫn, cưỡng ép tiếp lấy dẫn tới, chỉ có lực đánh ra một kích.
“Có thể lấy thân thể dung linh, chịu đựng một đạo kiếm khí toái hư, thật là làm cho bổn hoàng kinh ngạc... Chỉ tiếc, mượn ngoại vật, ở trong mắt bổn hoàng, như cũ chỉ tính như con sâu cái kiến... Ngươi không cứu được Hàn Nguyên Cực đâu! Dầu gì bổn hoàng tung ra một đòn Bạch Cốt chỉ này, chính là lấy’ Bạch Cốt viêm’ diễn hóa...”
Bạch Cốt viêm, một trong mười hai loại địa mạch yêu hỏa, hỏa viêm sâm bạch, ngưng tụ thành Bạch Cốt Khô Lâu hỏa hình.
Đối với một chỉ của mình, Niết Hoàng cực kỳ tự phụ. Y rất tin tưởng, cho dù là toái hư lão quái chân chánh, đều khó tiếp mình một chỉ này.
Hết thảy các thứ này, Ninh Phàm không biết chút nào. Lòng của hắn, hoàn toàn đắm chìm trong một đạo kiếm khí của vỏ kiếm.
Vào lúc Ninh Phàm bóp vỡ vỏ kiếm, trong thiên địa, vang lên một đạo thanh âm u tịch của một cô gái, tàn tàn thiếu khuyết, phảng phất như là từ vô số năm trước, từ trong lúc đang chém giết mà lưu lại.
“Thiên địa Thần Ma, đều là con sâu cái kiến. Nếu ta chiết kiếm, thiên hạ vô vũ...”
Ngắn ngủi một câu, hình tượng nữ tử một kiếm chém thần ma được miêu tả vô cùng sinh động! Mà thanh âm này vang lên một thoáng, vỏ kiếm nát bấy, trong bầu trời, toàn bộ thiên địa đại thế hóa thành uy lực một kiếm. Ma uy che trời, ở dưới kiếm ý này không ngờ lại đua nhau tan vỡ! Mà giờ khắc này, Ma giới thần hoàng, lần đầu tiên khó mà trấn định được.
“Đây là kiếm khí gì... Cách hết thời gian mấy vạn năm, tiêu tán gần hết, lại còn có uy lực như thế này... Nếu chủ nhân của kiếm khí này còn tồn tại đến hậu thế, bổn hoàng tuyệt không tiếp nổi uy lực một kiếm... Cho dù là dung linh sâu kiến, trên người lại mang một đạo kiếm khí kinh khủng như vậy, thật là làm cho bổn hoàng kinh ngạc. Bất quá, ngươi cũng chỉ có thể làm đến đây là chấm dứt rồi.”
Thiên địa một kiếm, cùng Bạch Cốt một chỉ đụng nhau đánh oành, đem Bạch Cốt chém thành phấn vụn. Bạch Cốt cự chỉ nguyên bản lấy hỏa diễm biến ảo thành, bị Ninh Phàm một kiếm chém nát, hóa thành mưa lửa trắng nhờ. Sau một kích, kiếm khí của nữ tử thần bí tiêu tán vô ảnh, Ninh Phàm ở trên không bay ngược lại mấy trăm bước, bấy giờ mới giữ vững thân hình, nửa quỳ trên đám mây.
Vỏ kiếm kia, là Thần Hư các chủ dùng để dò xét Ninh Phàm, lai lịch to lớn, ẩn chứa kiếm khí kinh người, đủ để chặn một kích của cao thủ toái hư. Nhưng Ninh Phàm cuối cùng không cách nào tìm được cái vỏ kiếm thứ hai, cũng không cách nào mượn tới đạo kiếm khí thứ hai.
Lấy tu vi dung linh, trả giá bằng sự trọng thương, lấy vỏ kiếm thần bí chặn lại một kích của toái hư cao thủ, nhưng Ninh Phàm lại không cao hứng chút nào.
Một kích kế tiếp, làm sao ngăn cản!?
Nhưng thấy trong cự môn, một bước một bước tuôn ra một hắc giáp cự nhân cao vạn trượng, lẫm nhiên một chỉ tràn đầy Thiên hỏa vũ, làm bạo tán ra Bạch Cốt chi viêm, cuồng phong cuốn ngược, cuốn về phía Ninh Phàm.
Cự nhân này, không ngờ lại đường đường là Ma giới thần hoàng —— Niết Hoàng!
Thân thể cao vạn trượng, vóc người ô kim, hai mắt như nhật nguyệt, cười gằn làm vỡ cả trọng vân. Thời khắc y hiện thân, toàn bộ thiên không vỡ vụn vô số kẽ hở, đất đai chấn động, Thất Mai thành cũng lay động theo.
Dưới một chỉ khống hỏa của y, Bạch Cốt viêm ngay lập tức hóa thành biển lửa, khiến Ninh Phàm bị chìm ngập trong đó.
Mà Ninh Phàm trước khi bị Bạch Cốt viêm bao phủ, mắt thấy cự nhân xuất hiện, trong lòng chỉ có chấn động.
Cự Nhân! Cự nhân như người này, lớn bằng một cái thành trì như vậy! Người này, chính là cừu nhân của Lão ma phải không?
Toái hư lão quái... Cuối cùng có một ngày, mình có thể chưởng diệt toái hư, nhưng tuyệt không phải hôm nay. Hôm nay mình, ngay cả ở trước người cự nhân Niết Hoàng, tư cách run sợ, cũng không có!
Bị Bạch Cốt viêm nhấn chìm, Ninh Phàm câu động Âm Dương tỏa, định thôn phệ hỏa lực. Chỉ tiếc, Bạch Cốt viêm này bị Niết Hoàng pháp lực khống chế, há có thể bị người thôn phệ?
Hơn nữa ở trong hỏa viêm, đã bị chủng một trăm ngàn đạo thần niệm ấn ký, ấn ký chưa trừ diệt, hỏa viêm này không cách nào bị cướp lấy!
Bạch Cốt viêm, Hắc Ma viêm, đều thuộc về địa mạch mười hai yêu hỏa. Ban đầu Ninh Phàm có thể lấy Âm Dương tỏa thôn phệ Hắc Ma viêm, là bởi vì Lão ma tu vi bị phế. Toái hư lão quái một khi đã chưởng khống, thì Bạch Cốt viêm khó mà bị thôn phệ được. Ninh Phàm chỉ có thể bằng Âm Dương tỏa, tự vệ không chết ở trong lửa mà thôi.
Ninh Phàm tay cầm Trảm Ly kiếm, vận chuyển Phần hồn thần thông, ánh mắt lạnh như băng. Khốn trong biển lửa, còn có thể không chết, Ninh Phàm cũng không biết, điều này đã khiến cho Niết Hoàng lần nữa khiếp sợ.
“Tiểu tử này, có cổ quái, bổn hoàng thao túng Bạch Cốt viêm, dưới toái hư, căn bản không hề có người có thể tồn tại ở trong đó, chống đỡ được nhất thời nửa khắc...”
Bị Ninh Phàm chỉ là một tên dung linh tiểu bối, chặn đòn được hai chiêu, từ góc độ của Niết Hoàng mà nói, thì đã coi là mất hết mặt mũi rồi.
Hôm nay mình, thi triển ‘Xuyên giới chi môn’, hạ xuống Vũ giới, vốn muốn nhất cử tiêu diệt Lão ma, không ngờ lại bị một tên dung linh tiểu bối làm trễ nãi thời cơ xuất thủ...
Hắc giáp cự nhân, ngẩng đầu nhìn về chân trời, bên ngoài mấy trăm ngàn dặm, đang có mấy đạo khí tức mạnh mẽ, phá toái hư không mà tới. Xem ra, đó là cao thủ toái hư của Vũ giới, đi đối phó mình.
Dù sao mình là Ma giới thần hoàng, là đại địch số một của Vũ giới, e rằng có nhiều người mong đợi chém chết mình...
“Hừ, thôi, Hàn Nguyên Cực kinh mạch đã phế, giết so với không giết, cũng không quan hệ nhiều... Ta làm được đến trình độ như vậy, ‘Người kia’, hẳn đã đã rất hài lòng... Tứ Thiên Tiên giới ’Bạch Ma Tông’, nếu không phải đã từng hứa hẹn, ta há lại đi thí giết ân sư...”
Nhắc tới ‘Người kia’, đường đường là Niết Hoàng, lại có chút sợ hãi như vậy. Cao thủ của Vũ giới từ xa xa truy kích mà đến, càng ngày càng gần, y biết, mình không thể chần chờ ở Vũ giới được nữa.
“Tiểu tử, trăm năm sau, ‘Cổ Thiên Đình’ di chỉ khai mở, ta sẽ còn hạ xuống Vũ giới, đến lúc đó, chính là tử kỳ của ngươi.”
Một bước đạp trở về Bạch Cốt cự môn, hắc giáp cự nhân uy nghiêm cười một tiếng, muốn thu hồi Bạch Cốt viêm rời đi, nhưng mà Bạch Cốt Hỏa hải có vẻ như không nghe lời sai sử vậy, khó mà thu về!
“Ngươi đả thương sư tôn, muốn như vậy bình yên rời đi sao!”
Trong biển lửa, truyền tới tiếng Ninh Phàm lạnh như băng. Lão ma bị thương, sinh tử không biết, mình đấu không lại Ma giới thần hoàng này, như vậy thì ít nhất cướp đi lửa ma của hắn. Tóm lại, tuyệt đối không thể để cho hắn toàn thân thối lui!
Trảm Ly kiếm chém liên tục, dưới tác dụng của Phần hồn thần thông, thần niệm ấn ký mà Niết Hoàng chủng ở trong Bạch Cốt viêm bị ngoan lạt trừ đi, giống như bị đốt vậy!
Trên mặt Cự nhân, lộ ra vẻ chấn kinh, bởi vì hắn phát hiện, mình tế luyện Bạch Cốt ma viêm ngàn năm, trong đó chủng lên một trăm ngàn thần niệm ấn ký, đang bị nhanh chóng xóa trừ đi!
“Tiểu tử, ngươi dám đoạt ‘Bản mệnh ma hỏa’ của bổn hoàng!”
Cự nhân phát ra tiếng rống giận như lôi đình.
“Đoạt lửa ma của ngươi, thì đã làm sao!”
Tế luyện bản mệnh ma hỏa ngàn năm, một khi bị đoạt, hoàn toàn không phải chỉ đơn giản là tu vi vẫn lạc như vậy, trọng thương phản phệ là điều vô cùng có thể!
Theo như tính cách của Niết Hoàng, thực tế xem ra sau khi pháp thuật bị phá, lập tức thu hồi Bạch Cốt viêm để phòng ngừa vạn nhất. Chẳng qua là lão quá mức khinh thị Ninh Phàm, ở trong ký ức Niết Hoàng, tế luyện ngàn năm ma hỏa, cho dù là nguyên anh, hóa thần lão quái, đều không cách nào nghịch đoạt.
Nếu Niết Hoàng không khinh thị, nếu không có Âm Dương tỏa có nghịch thiên thần thông thôn hỏa, nếu không có Trảm Ly kiếm phần hồn ‘Hư’ cấp thần thông, Ninh Phàm tuyệt đối không có chút khả năng nghịch đoạt Bạch Cốt viêm nào!
Pháp tướng của Niết Hoàng—— hắc giáp cự nhân, cất tiếng gào tức giận như lôi đình, một quyền đánh xuống, sơn băng địa liệt, nửa số Băng cung của Thất Mai thành, trực tiếp ở dưới quyền phong bị sụp đổ. Vô số kẽ hở hư không vỡ ra. Một quyền này, cơ hồ là một kích điên phong trong cả đời của Niết Hoàng!
Quyền này nếu đánh xuống, chớ nói gì Thất Mai, thậm chí Việt Quốc, thậm chí vài quốc gia gần đó, mấy trăm ngàn dặm thổ địa, đều bbbị chôn vùi, từng tấc từng tấc biến thành tro!
Thần Ma giận dữ, soán thiên vận, đoạt địa mệnh, toái liệt vỡ vụn âm dương!
Không thể địch nổi! trong mắt Ninh Phàm, ngược lại bởi vì hẳn phải chết, không còn vẻ khẩn trương nữa. Đầu óc của hắn, đã tự nhiên biến thành một phiến trống không, gần như hôn mê đi, chỉ còn dư lại một ý niệm.
Nghịch đoạt Niết Hoàng bản mệnh ma hỏa!
Trong đan điền, Âm Dương tỏa hút như cá kình uống như trâu nước. Từng mảnh biển lửa, như phù dung sớm nở tối tàn biến mất đi. Mà trong Âm Dương tỏa, hỏa uy không ngừng được nuôi dưỡng, vượt xa một thân pháp lực của Ninh Phàm.
Không cách nào thu làm thứ của mình... Nhưng lửa này, cuối cùng cũng không thuộc về Niết Hoàng nữa!
‘ Phốc’!
Bạch Cốt viêm bị đoạt, hắc giáp cự nhân đánh xuống một nửa sơn nhạc chi quyền, sanh sanh bị cắt đứt. Một hớp máu đen phun ra, như giang hà trút xuống, rơi vãi khắp băng vực Bắc Việt, chìm ngập từng ngọn băng nguyên, nhuộm lên thế giới tuyết trắng một lớp máu đen.