Chương 38: Vô Tà tông chủ

Chương 38: Vô Tà tông chủ

Bốn tên kim đan lão quái, thấy Ninh Cô xuất hiện dị trạng, lập tức có một người xuống đài cao, tới đây dò xét. Nhưng người khác còn chưa tới lại có một đạo băng hồng chợt lóe, hóa thành một thiếu niên quần áo trắng đen rõ ràng, xuất hiện trước người Ninh Cô.

“Ha! Độn tốc thật là nhanh! Thiếu niên này chỉ có tu vi dung linh sơ kỳ, nhưng bàn về độn tốc, cùng lão phu cũng không kém bao nhiêu.”

Thiếu niên này chính là Ninh Phàm. Hắn mặt che Quảng Hàn khăn, không người nào có thể nhìn ra dung mạo của hắn. Hắn nhẹ nhàng đỡ dậy Ninh Cô, cười một tiếng nhu hòa. Nụ cười ấy khiến cho trong lòng của Ninh Cô đau xót, lại không nhớ nổi đã gặp qua người này ở đâu...

“Ngươi là ai, ta biết ngươi sao... Không nhớ nổi, vì sao không nhớ nổi?”

Ninh Cô cảm giác đầu càng đau.

“Không cần suy nghĩ, cái gì cũng không cần suy nghĩ ra, chỉ phải nhớ kỹ ta là ca ca của ngươi, vậy là đủ rồi... Về nhà thôi...!”

Hắn kéo Ninh Cô đi ra bên ngoài hội trường, hoàn toàn không nhìn bốn tên kim đan kia.

Mà bốn tên kim đan đua nhau sắc mặt đại biến.

Ninh Cô này là đỉnh lô của Tống trưởng lão muốn, há có thể để cho người ta mang đi!

“Tiểu bối! Dừng bước!”

Bốn tên kim đan đồng loạt hừ lạnh một tiếng, uy áp đè mạnh xuống, ngay tức khắc có một uy áp càng bá đạo, càng ác liệt hơn phản áp tới.

“Hắn là đệ tử của lão tử, tới diệt Thiên Ly tông các ngươi, là đập vào mặt của các ngươi! Cút đi cho lão tử”

Lão ma vọt người lên, đạp trời mà đứng, há mồm phun ra tám đạo Hỏa Long đen, cất tiếng cười to trên huyền không ngọc đài, đại khai sát giới.

Trên ngọc đài nhất thời hỗn loạn, vô số Thiên Ly đệ tử kinh hãi muốn chết, đua nhau thoát đi.

Còn bốn tên kim đan mắt thấy hắc hỏa của lão ma nhất thời nhận ra thân phận của lão ma.

“Hắc Ma viêm, Hàn Nguyên Cực!”

Thật không ngờ, vạn vạn không ngờ. Không ngờ Thiên Ly tông còn chưa báo phục Hàn Nguyên Cực, Hàn Nguyên Cực lại dám tới Thiên Ly tông gây chuyện trước.

Nhưng chuyện càng làm cho bọn họ khiếp sợ chợt xuất hiện.

Không những Thiên Ly tông khiếp sợ, giờ khắc này, toàn bộ Việt Quốc, thậm chí mấy toái hư lão quái chí cường của Vũ giới đều khiếp sợ!

Ninh Phàm hóa thành băng hồng, nâng lên Ninh Cô, cùng lão ma sóng vai, đạp trời đứng!

Ánh mắt của hắn, lộ ra trương dương, thần sắc bá đạo, cười lạnh, nói ra một câu khiến cho khắp trời khiếp sợ.

“Hắc Ma chưởng môn Ninh Phàm tới đoạn thù trước, diệt Thiên Ly!”

Một tiếng này xen lẫn sát khí tiên đế!

Một lời nói ra, núi sông tịch diệt, nổ vang hóa thành hủy thiên diệt địa!

Núi sông nghịch động, đại trận vận chuyển!

Dưới thiên địa đại thế, thể xác phàm tục, tất cả phải vẫn diệt! Trên Thiên Ly sơn, huyết quang khắp nơi, núi sông sụp đổ, đất đai rung rung. Một đạo tức giận hết sức gào thét, truyền tới từ sau Thiên Ly sơn.”

“Đại trận cấp “Phàm hư”! Ngươi là người nào... Sao? Thì ra là tiểu trùng tử của Hắc Ma phái!”

Hư cấp đại trận, một trận ra, thiên sơn diệt, giang hải bình, huyết quang che trời, trăm dặm đất đai, sanh sanh vỡ vụn.

Cơ hồ trong nháy mắt, Thiên Ly sơn liền tan vỡ dễ như bỡn, trăm dặm lâu đài, một khí tức nát bấy. Cỏ cây héo tàn, tan thành mây khói!

Trong huyết quang, đệ tử có tu vi ích mạch kỳ của Thiên Ly tông, cơ hồ vừa đối mặt liền bị đại thế rung một cái, hóa thành huyết vụ bạo tán. Còn dung linh cao thủ, cũng chỉ chống nổi mấy hơi, liền tiên mạch đứt từng khúc, bị đại thế cắn nát.

Duy chỉ có kim đan cao thủ có thể chống đỡ không chết, nhưng người người kim đan vỡ vụn, tu vi rớt xuống, chỉ còn dư dung linh! Hơn nữa suốt đời không cách nào kết thành kim đan!

Đại trận này cũng không phải là chân chính oai của hư cấp, bởi vì tiên ngọc chưa đủ, nếu không, ngay cả là nguyên anh, hóa thần tu sĩ, cũng sẽ bị đại thế cắn nát, những lão quái này, há chỉ bị vỡ vụn kim đan.

Uy lực của trận này, suy cho cùng thì tương đương với trình độ anh cấp đỉnh phong.

Toàn bộ Thiên Ly tông chỉ có một người không bị thương chút nào.

“Vô tà tông chủ”, Tư Vô Tà!

Bên trong hậu sơn, chân của hắn đạp tinh chỉ, lăng thiên mà đứng, ánh mắt lạnh lùng.

Thiên Ly tông, diệt rồi... Lại bị chính Hắc Ma phái diệt, đối với hắn mà nói là làm nhục!

Hàn Nguyên Cực - Hàn lão ma, Tư Vô Tà biết, hắn cũng không sợ lão ma, hắn biết, tu vi của lão ma đã bị suy giảm.

“Hàn Nguyên Cực! Ta không hỏi nguyên nhân, hôm nay, các ngươi có thể chết!”

“Ha ha! Lão tử chưa sống đủ, chưa muốn chết!”

Lão ma bước ra một bước, trầm giọng quát một tiếng, chấn vỡ uy áp của Tư Vô Tà, cười lạnh không dứt.

Lão ma phất tay áo, tế lên Toái Đan đỉnh, hắc đỉnh đón gió mà lớn, tám Hỏa Long ngang dọc. Lão ma râu tóc bay loạn, ma uy che trời, chỉ một cái, hắc đỉnh Hỏa Long trấn áp xuống phía Tư Vô Tà. Bầu trời mây mù, đều bị Hỏa Long bốc hơi khô.

Một đỉnh, mang uy thế khiến kim đan tránh lui, trên Thiên Ly phế tích, còn sống hơn mười tên kim đan trọng thương, đua nhau ngẩng đầu, kiêng kỵ không dứt!

Toái Đan đỉnh! Hắc Ma viêm!

Dựa vào vật này, lão ma từng ngầm giết chết một cao thủ kim đan hậu kỳ, cũng thay thế người nọ, trở thành một trong mười đại cao thủ của Viết Quốc.

Nhưng trừ điều đó ra, lão ma khiêm tốn, cơ hồ bất hiển sơn, bất lộ thủy, khiến cho người âm thầm suy đoán thực lực của lão là ngẫu nhiên giết chết kim đan đó hay không.

Dung linh hậu kỳ... Do có địa mạch yêu hỏa, lão ma đủ để đánh một trận với lão tổ Việt Quốc.

Sau lưng lão ma, sắc mặt của Ninh Phàm hơi lộ ra tái nhợt, nâng đệ đệ Ninh Cô, cau mày.

Thực lực của lão ma không thể nghi ngờ, nhưng Tư Vô Tà cũng cực kỳ cổ quái.

Thứ nhất, hắn không nhìn ra giới tính của Tư Vô Tà, không phân rõ người này cuối cùng... là nam hay nữ!

Thứ hai, mình đối mặt Tư Vô Tà, Âm Dương tỏa lại hơi rung rung.

Sự rung rung đó, tựa như hưng phấn, tựa như hân hoan, tựa hồ trên người Tư Vô Tà có vật gì đó khiến cho Âm Dương tỏa thèm thuồng, muốn có được.

Thứ ba, khí thế của Tư Vô Tà!

Khí thế kia cho Ninh Phàm một ảo giác Tư Vô Tà không kém lão ma!

Người này chẳng lẽ cùng lão ma vậy, là một nhân vật lớn nhưng tu vi bị phế?

Không đúng, tựa hồ không giống.

Không ngoài Ninh Phàm dự đoán, Tư Vô Tà thấy lão ma sử dụng Toái Đan đỉnh, Hắc Ma viêm, đôi mi thanh tú nhíu một cái, cũng không sợ.

Ống tay áo của hắn run lên, hương phong trận trận, trong tay áo bắn ra một chút hàn quang, trên cự đỉnh phát ra tiếng nổ vang như lôi đình.

Hàn quang cùng cự đỉnh đụng nhau, hai kiện pháp bảo lại chẳng phân biệt được bá trọng.

Ống tay áo dài phất phơ, hồng nghê múa loạn, pháp lực kích đãng.

Hai người nhất thời khó phân thắng bại. Một chút hàn quang đó bị Tư Vô Tà biến thành vô số kiếm quyết. Còn lão ma thì khống chế lửa chống đỡ, pháp quyết không ngừng, từng đợt pháp thuật đều trên anh cấp.

Sơn băng thạch rơi, trời hiện dị tượng, toàn bộ Việt Quốc, mơ hồ cảm nhận đến ba động của chỗ này.

Anh cấp pháp thuật, cực kỳ hao tổn pháp lực, lão ma cùng Tư Vô Tà tất cả không phải là phàm người. Nhưng lão ma chỉ có pháp lực dung linh, thấp hơn Tư Vô Tà một cảnh giới lớn.

Hai người này xuất hiện ở Vũ giới, Việt Quốc... Lấy tâm trí của Ninh Phàm, hơi cổ quái.

Lão ma ở chỗ này, giống như ẩn cư. Còn Tư Vô Tà là vì cái gì?

Loại người như vậy, sẽ vì một vị trưởng lão, hắn biết rõ lão ma không dễ chọc, còn ăn nói bậy bạ càn quét Thất Mai hay sao?

Hắn hẳn là có mưu đồ khác... Việt Quốc này có cái gì đó khiến cho hắn muốn có được. Hạng người này, không cần danh lợi, không cầu xưng bá, chắc hẳn là vì bảo bối...

Ninh Phàm có thể nghĩ tới những thứ này đã không tầm thường. Về phần mưu đồ cụ thể của Tư Vô Tà thì hắn không hỏi tới.

Hai người đấu pháp, Ninh Phàm không cách nào tham gia, thậm chí, kim đan bên cạnh cũng không dám tham gia. Nhưng từ xa nhìn lại, bằng cái nhìn cấp tiên đế, lại nhìn ra rõ ràng minh bạch một chút hàn quang của Tư Vô Tà.

Vậy hàn quang đó là gì? Nó rõ ràng là một thanh lôi tiểu kiếm màu bạc...

Khiến cho hắn kinh ngạc, không phải bản thân của tiểu kiếm, mà là một chút lôi ngân tinh quang bên trong kiếm đó...

“Đây là, “Thái cổ tinh thần” vỡ vụn! Đây không phải là thần binh do thượng cổ Thần Ma chế tạo ra, chỉ thần liêu mới có thể sử dụng sao!?”

Ninh Phàm kinh ngạc nhưng cũng không kỳ quái. Thần binh có thể sử dụng “Thái cổ tinh thần” chế tạo có một đặc tính, đó chính là pháp bảo bản thân có thể tấn cấp!

Thông thường mà nói, sau khi một món pháp bảo thành hình, phẩm cấp liền hạn định chết, cả đời không cách nào tấn cấp. Để đề thăng uy lực cố hữu pháp bảo, Tứ thiên cửu giới sinh ra một nghề phụ mới tinh, đó là phụ linh sư.