Chương 37: Hư cấp đại trận
Ninh Phàm chịu đựng cảm giác suy yếu, cưỡng ép bày trận. Chỉ cần đại trận bày xong, mình lập tức đi Thiên Ly sơn, diệt tông môn!
Tựa như vào năm đó, lão ma tiêu diệt Hợp Hoan tông vậy, mình sẽ tiêu diệt Thiên Ly!
“Cuộc sống của ta, không cha không mẹ, cô khổ linh đinh, chỉ có một đệ đệ này...”
Sắc mặt của Ninh Phàm trắng nhợt, té ngã trên đất, cũng khó đi thêm một bước nữa.
Thân thể này, cũng chỉ có tu vi dung linh, bố trí “Hư” cấp đại trận, quá miễn cưỡng.
Thân thể này, tuy đã tu đạo, cuối cùng căn cốt quá kém, người yếu nhiều bệnh.
Tiểu yêu nữ đi theo nhàn nhã sau lưng hắn, đang ngáp một cái lười biếng. Chẳng qua là mỗi lần nàng ta nhìn về ánh mắt của Ninh Phàm, sinh ra một tia kinh ngạc nhỏ không thể nhận ra.
Tiểu yêu nữ mới đầu đi theo Ninh Phàm, ngoài miệng nói là chơi thật vui, nhưng thực ra chính là có mưu đồ khác, cũng không phải chân chính đem Ninh Phàm để vào trong mắt. Loạn Cổ truyền nhân, lại mới là tu vi dung linh, thêm vào đó bị Thiên Ly tông khi dễ, quá yếu mà.
Nhưng dần dần, tiểu yêu nữ bắt đầu đổi cái nhìn đối với thái độ của Ninh Phàm.
Ninh Phàm nhìn mình với ánh mắt không có sự thèm thuồng như những nam tử khác.
Ninh Phàm rõ ràng là dung linh, lại dám bày ra “Hư” cấp đại trận, thậm chí, cơ hồ còn sắp bố trí thành công.
Khi nàng ta thấy Ninh Phàm tâm lực bị thấu chi, ngã xuống đất không dậy nổi, trong lòng của nàng hơi không đành lòng.
Thế giới này rất lớn, cũng tràn đầy những điều thú vị. Mà tiểu yêu nữ này, đến từ Tứ thiên thế giới trên cửu giới.
Nơi đó, mỗi ngày cũng từ trong “Thần hư chi mộ”, lưu lạc thượng cổ thần ma truyền thừa, có cổ phật, có thiên thần, có tiên đế...
Nơi đó là đại thế của chư cường lâm lập, thiên địa tranh phong, làm gì tùy tiện một Ninh Phàm thiếu niên, cũng so với dung linh kỳ mạnh hơn trăm lần.
Cường giả nơi đó, một hạt bụi thì lấp biển, một cọng cỏ chém hết nhật nguyệt, hít vào thở ra thì sửa đổi thiên địa luân hồi.
Mà giờ khắc này, tiểu yêu nữ lại bừng tỉnh cảm thấyNinh Phàm trước mắt, ngày sau có thể sẽ mạnh hơn so với những Thần Ma hậu nhân đó.
“Truyền nhân của Loạn Cổ... Ta có nên đem vị trí cửu giới của Thần Hư các cho hắn một cái hay không...? Thôi, ngày sau hãy nói...”
Tiểu yêu nữ lắc đầu một cái, buông lỏng tâm tư, đôi tay bé nhỏ mềm yếu vỗ vào sau lưng Ninh Phàm, truyền vào một đạo pháp lực.
Ninh Phàm cơ hồ hôn mê, lấy được đạo pháp lực này, tâm lực yếu ớt bắt đầu khôi phục.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, bò dậy từ dưới đất, nặng nề thở ra một hơi trọc khí, nhìn về ánh mắt của tiểu yêu nữ, cực kỳ phức tạp.
“Vì sao cô nương giúp ta?”
“Tiểu Phàm phàm, người ta nào có giúp ngươi.”
Tiểu yêu nữ hoạt bát nháy mắt mấy cái.
“Cám ơn, ta thiếu cô nương một ân tình.”
“Hì hì, ngươi tốt nhất không nên thiếu ân tình của ta. Ai thiếu ta ân tình đều chết hết.”
Tiểu yêu nữ vuốt vuốt tóc xanh, bỗng nhiên cảm giác, như vậy sống chung cùng Ninh Phàm rất dễ dàng đây. Ninh Phàm tu vi tuy kém, nhưng khi nhìn ánh mắt của mình không kính sợ. Ừ, so với ánh mắt kính sợ của bọn lão đầu kia, thoải mái hơn.
“Ngươi là ‘Loạn Cổ’ truyền nhân, ta là ‘Thần Hư’ truyền nhân, trên chín tầng trời, cuối cùng sẽ có một trận đánh. Cho nên, ngươi cũng không cần thiếu ân tình của ta. Ta đi đây, Ở lại Vũ giới suốt ba trăm năm, mới chờ được ngươi, trạm kế tiếp, phải đi ‘Kiếm giới’ rồi...”
Nàng thở dài sâu kín, sự than thở đó, cũng không phải là ngụy trang. Phảng phất cùng Ninh Phàm chia ra, thật có một chút mất mác.
“Tiểu Phàm phàm, ta đi đây”
Tiểu yêu nữ lông mi cong cong, cười thành nguyệt nha, nhìn giống như đi bộ nhàn nhã, nhưng mỗi một bước, cũng có thể vượt qua khoảng cách ngàn trượng, mấy hơi thở thì đã không thấy bóng dáng.
Để lại cho Ninh Phàm, chỉ có tâm tình lo được lo mất.
“Thì ra thế gian, không chỉ có ta là truyền nhân của một tiên đế, nghe nữ tử này nói, tựa hồ trên chín tầng trời, còn rất nhiều... Ta là truyền nhân của Loạn Cổ, nàng là truyền nhân của Thần Hư...
Hắn lắc đầu một cái, thu hồi tâm tình phức tạp đối với tiểu yêu nữ. Giờ phút này đại sự chủ yếu vẫn là bày trận.
Sơn hà nghịch động trận, đã bày xong hai phần ba, sau nửa giờ, Ninh Phàm hoàn toàn hoàn thành đại trận. Hắn đạp băng hồng, trở lại Thiên Ly sơn huyền không ngọc đài.
Lão ma đã sớm chờ bên ngoài thiên môn của ngọc đài, vừa thấy Ninh Phàm, sắc mặt xanh mét.
“Ninh tiểu tử! Lão tử kêu ngươi không nên chạy lung tung, ngươi còn chạy lung tung”
“Ta đi làm chút chuyện, tặng cho Thiên Ly tông một đại lễ...”
“Đại lễ, đại lễ gì? Nhanh lên một chút, lão tử tìm tới đệ đệ của ngươi, trong hội trường số mười lăm... Chỉ có bốn kim đan trấn thủ, ngươi dẫn đi một người, lão tử ta giết ba người”
“Không cần phiền toái như vậy. Sư tôn, người không phải đã dạy ta khi diệt tông môn cần phải oanh oanh liệt liệt sao? Chúng ta phá hủy đi sơn môn của Thiên Ly tông!”
Ninh Phàm đứng ở huyền không ngọc đài, nhìn Thiên Ly sơn dưới chân, mắt lộ lãnh ý.
“Ta đã bày ra một đại trận, hôm nay, Thiên Ly tất diệt”
“Ngươi bày trận rồi sao? Trận gì?”
Lão ma còn chưa kịp phản ứng, lại thấy trong miệng Ninh Phàm, lẩm bẩm đọc lên một chữ.
“Toái!”
Vào giờ khắc này, tâm thần của Ninh Phàm câu động thất thiên trận nhãn, thiên địa đại thế nghịch động, một cổ khí thế mênh mông, bắt đầu bay lên Thiên Ly sơn.
Sau một chớp mắt, lão ma dường như nhận biết điều gì đó. Lão nhìn về ánh mắt của Ninh Phàm, giống như thấy quỷ.
“Đây là, đây là...trận pháp cấp “Phàm hư” cấp!”
...
Tông chủ của Thiên Ly tông, Tư Vô Tà, người ta gọi là Vô Tà tông chủ, một tên công tử quần áo trắng như tiên, giờ phút này đang bế quan đột phá nguyên anh ở Thiên Ly sơn.
Mi mục của y như vẽ, vóc người nhu mì, khó phân nam nữ. Ai không biết còn tưởng rằng người này là một nữ tử.
“Một khi ta đột phá nguyên anh, hóa thân này cho dù có chút thành tựu, miễn cưỡng giấu diếm được lực lượng tu luyện cách giới...
Hắn nhếch mép, hiện ra nụ cười lạnh, nhưng bất chợt sắc mặt biến đổi.
Hắn cảm thấy một cổ thiên địa đại thế mênh mông tịch diệt bay lên trên Thiên Ly sơn.
“Không thể nào...”
Hắn cả kinh hô lên.
Trong Vân Tiêu điện, một kim đan kỳ lão thái bà thô bỉ, đang ở trên giường, cưng chìu một người thiếu niên, tình cảnh không chịu nổi đập vào mắt.
Chàng thiếu niên đó bị lão thái bà Quan Âm Tọa Liên, mấy hiệp, lập tức mí mắt trợn trắng, chết thảm trên giường. Mà lão thái bà rút sạch nguyên dương của thiếu niên lang kia , đoạn tống tánh mạng của hắn. Bà ta đứng dậy xuống giường, lạnh lùng nói:
“Đỉnh lô phổ thông, hiệu quả vẫn còn kém. Hắc hắc, Ninh Cô tiểu tử, không lâu sau nữa, sẽ có thể đột phá dung linh, đến lúc đó, lão bà tử lập tức cưng chìu hắn, sủng hạnh hắn một trận...”
Bà ta còn chưa cười xong, chợt cảm giác thiên địa đại thế nghịch loạn.
“Hả, hôm nay thiên tượng có chút cổ quái...”
Thiên Ly tông, Trích Tiên điện, nơi này là đại điện đặc biệt đãi khách.
Trong điện, Thiên Ly phó tông chủ, một lão đạo kim đan hậu kỳ, đang tiếp đãi hơn mười trưởng lão ma môn.
Vô Cực tông, Đoạt Xác phái, Cực Âm môn... Cơ hồ bao hàm tất cả Ma Tông cường đại của Việt Quốc.
“Thất Mai thành, dược tôn Hàn Nguyên Cực... Người này không dễ chọc... Nhưng mà điều này ngược lại là một cái cớ, bức bách Quỷ Tước tông, giao ra “Huyền Âm Khí”. Vật này là một trong “Thiên sương thập nhị hàn khí”, là vật mà Vô Tà tông chủ cần... Chư vị đạo hữu đến lúc đó, chỉ cần giúp tông môn của ta thoáng uy hiếp Quỷ Tước là được”.
“Nói đùa, nói đùa rồi, Huyền Âm Khí cũng không dễ cầm...”
“Không sao? Vô Tà tông chủ sẽ có biện pháp...”
Phó tông chủ lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Vào lúc mọi người đang thương nghị, chợt cảm nhận được thiên địa đại thế nghịch loạn, đua nhau kinh nghi bất định.
“Cổ quái, cổ quái, đã xảy ra chuyện gì?”
Trên huyền không ngọc đài, tông bỉ vẫn tiến hành, hội trường thứ mười lăm bất tri bất giác, xuất hiện rất nhiều người. Những người này, phần nhiều là bị hấp dẫn tới bởi Ninh Cô tên giết người máu lạnh trong hội trường.
Ninh Cô mặc một bộ hắc bào, trong gió vù vù, băng xích to lớn vung lên một cái. Tu sĩ có tu vi Ích mạch tầng mười, lại không người nào có thể tiếp hắn ba chiêu.
Hắn một thước giết người, vẻ mặt như gỗ, chỉ có trong mắt, cất giấu một tia thương xót.
Hắn thật giống như mất đi ký ức, mất đi linh hồn. Hắn không nhớ mình vì sao phải giết người. Hắn cảm giác, mình có một người ca ca, gọi là Ninh Phàm. Nhưng liên quan tới Ninh Phàm, hắn đều không cách nào nhớ lại.
Ký ức chỉ là một mảnh mơ hồ...
Mỗi khi giết một người, sinh mạng của Ninh Cô cũng biến mất một ít. Hắn không sợ chết, chẳng qua là trong lòng còn có tiếc nuối, hắn muốn nhớ lại hết thảy liên quan tới ca ca.
“Ninh Phàm, là ai...?”
Đầu mới vừa thoát ra hai chữ “Ninh Phàm”, hắn liền cảm giác nhức đầu sắp nứt, bỏ lại băng xích, té xuống đất.