Chương 27: Nàng thê tử của ta

Chương 27: Nàng là thê tử của ta

Thất Mai thành, Ninh Phàm mặc quần áo trắng đen rõ ràng, phong độ nhẹ nhàng, đi ra khỏi Thất Mai thành. Sau lưng hắn, cách hai bước, tiểu Chỉ Hạc một cô gái mặc áo hồ cừu rón rén đi theo.

Ninh Phàm quyết định dẫn Chỉ Hạc ra khỏi thành đi chơi tiết thanh minh, hóng gió một chút, tán tỉnh nàng, hóa giải tâm tình ba tháng bế quan. Chỉ tiếc, Thất Mai nằm ở bắc cực của Việt Quốc, đúng thật sự là một tòa băng thành, gió bấc cực lạnh, bông tuyết như đổ ào, nào có nửa điểm cỏ xanh.

Tựa hồ không có tâm tình thả diều...

“Phàm ca ca, nếu không chúng ta trở về đi thôi...”

Đôi tay nhỏ bé của Chỉ Hạc rét đến đỏ bừng. Nàng ở Thất Mai đã lâu quả thật muốn hóng mát một chút, nhưng nàng sợ Ninh Phàm lạnh.

Nàng mở mắt to nhìn Ninh Phàm, ánh mắt có chút lo âu. Phàm ca ca gầy gò yếu ớt như vậy, cũng đừng rét bị bệnh nha...

“Tay lạnh sao, ta che cho nàng...”

Ninh Phàm thần sắc thương xót, nhẹ nhàng nắm chặt đôi tay nhỏ bé của Chỉ Hạc.

“Phàm ca ca... Nhiều người ở đây, bị nhìn thấy không được...”

Tiểu Chỉ Hạc tránh né, tay lại không rút về được.

“Không sợ, không người nào dám nói nửa câu thị phi... Nàng là thê tử của ta...”

Ninh Phàm nhắm mắt. Hắn thích cuộc sống như vậy, đơn giản, bình thường. Người phải sống dưới ánh mặt trời, như vậy mới có thể tẩy ma tâm, không tẩu hỏa nhập ma, đây là lão ma dạy.

Đôi tay nhỏ bé của Chỉ Hạc trơn nhẵn mà lạnh như băng, khiến sát khí của Ninh Phàm thu liễm trong lòng, dần dần bình ổn. Ma tu quyết không thể thiếu là đàn bà cùng rượu...

“Nhưng ta còn chưa đáp ứng sẽ gả cho huynh...”

Tiểu Chỉ Hạc lầm bầm một câu, chỉ đổi lấy Ninh Phàm bật cười.

Người đều là của ta rồi, vẫn không rõ sao?

Thất Mai thành phía bắc mười dặm, có một dãy thung lũng, băng thiên tuyết địa, hiếm người tới. Ninh Phàm bật dù lên, ngăn cản gió tuyết cho Chỉ Hạc. Hai người tản bộ ở tuyết vực, đi thẳng đến bên dưới một vách băng.

Thiếu niên nắm chặt tay của thiếu nữ, dưới vách băng che chắn, chạy tới để làm cho cánh diều bay lên.

“Nhìn kìa, Phàm ca ca, bay rồi, diều bay rồi...”

Chỉ Hạc hạnh phúc như nữ tử phàm trần vậy.

Đây là nụ cười có lúm đồng tiền lần đầu tiên nhớ mãi sau khi nàng cùng Ninh Phàm gặp nhau.

Chỉ cười đơn thuần lại khiến trong lòng của Ninh Phàm đau xót. Ninh Phàm lục soát ký ức Ngô Đông Nam, trong ký ức thấy cả đời của Chỉ Hạc.

Nàng không có tuổi thơ, không có nụ cười, cả đời u tối...

“Phàm ca ca, huynh đối với Chỉ Hạc thật tốt. Chỉ Hạc nguyện ý ở bên huynh cả đời... Cho huynh... làm đỉnh lô cho huynh...”

Chỉ Hạc để cánh diều tung bay thật cao, hạnh phúc nói.

“Nha đầu ngốc, nàng không phải đỉnh lô, nàng là thê tử của ta...”

“Nhưng ta còn chưa quyết định gả cho huynh...”

“Thật là nha đầu khờ...”

“Huynh biết không...”

Thanh âm của Chỉ Hạc bỗng nhiên thấp xuống, có chút ưu thương của thiếu nữ:

“Trước khi gặp được Phàm ca ca, ta chưa bao giờ dám hy vọng xa vời sống đến ngày mai... Ở Hợp Hoan tông, bị người khi dễ, cũng không được phép rơi lệ nhiều. Sát cô nói, nếu ta lưu nửa giọt nước mắt, lập tức giết ta... Đừng xem ta đần đần, trong lòng cũng có nguyện vọng... Ta khát vọng cả đời có thể được người cất kỹ, bảo quản kỹ càng, tỉ mỉ gìn giữ, đừng để cho ta kinh, tránh cho ta khổ, miễn ta chạy bơ vơ khắp nơi, miễn cho ta không nơi nương tựa, cũng không biết người đó khi nào mới có thể xuất hiện... Có thể trở thành đỉnh lô của Phàm ca ca, ta đã mãn nguyện lắm rồi...”

“Nàng là thê tử của ta!”

Ninh Phàm cau mày, ôm chặt Chỉ Hạc vào trong ngực, nha đầu ngốc khiến cho người thương xót biết bao!

Sắc trời đã tối, ánh trăng hoàng hôn, gió tuyết đang nhanh. Nơi này không có phù dung trướng ấm áp hay nến đỏ chập chờn. Có chăng chẳng qua là một sân mạc thiên tịch địa, phong hoa tuyết nguyệt.

Ninh Phàm ôm Chỉ Hạc trong ngực, tốt rồi ấm áp rồi. Trong đôi mắt to như nước hồ thu của Chỉ Hạc tràn đầy khẩn trương, nàng chợt ý thức được, Phàm ca ca muốn làm gì.

“Phàm ca ca, nơi này, nơi này không thích hợp làm chuyện đó...”

Lời của nàng còn chưa dứt, lại bị Ninh Phàm dùng miệng chặn lại khóe môi, cái lưỡi thơm tho của nàng đang bị tiến dần.

“Nàng là thê tử của ta!”

Trong mắt của Ninh Phàm, kiên định không thay đổi. Hắn cởi áo bào đen xuống, trải ra trên đất, bế Chỉ Hạc nằm xuống. Tay vuốt ve trên thân thể mềm mại của Chỉ Hạc, cỡi nút áo, cách làn lụa thật mỏng, cảm thụ thân hình đậu khấu linh lung của nàng.

Ninh Phàm đối với Chỉ Hạc đã mê mẩn thật sâu, không phải chỉ tình dục, không phải chỉ tình yêu, mà là ký thác sinh tử bất ly bất khí.

Chỉ Hạc vốn trời sinh mị cốt, ba tháng tu hành “Xá Nữ Hoàn Âm quyết” áp chế mị cốt. Vậy mà khi nàng bị Ninh Phàm khều một cái ánh mắt dần dần mê ly, trong mê ly, có khẩn trương không biết, trong khẩn trương, lại có mong đợi vô hình.

Nàng cùng Ninh Phàm đã hợp hoan hai lần, nhưng lần đầu tiên Ninh Phàm hôn mê, cử chỉ thô bạo, lưu lại ký ức thống khổ cho nàng. Lần thứ hai thì mình lại hôn mê, vô tri vô giác, nàng cũng không nhớ có gì thoải mái.

Lần này, là lần đầu tiên nàng tỉnh táo ôm lấy Ninh Phàm.

-“Phàm ca ca... Không được...”

Nàng cảm thấy áo hồ cừu bị Ninh Phàm cởi ra, hốt hoảng xin tha. Nàng cảm thấy la sam bị cởi, yếm bị Ninh Phàm gạt một cái, trước ngực lành lạnh, liền vội vàng lấy tay che ngực... Mà tay của Ninh Phàm lần nữa dời xuống, cả người nàng tê dại mất sức, thẹn thùng nhắm mắt... Một cổ nhiệt lưu, khiến cho hai chân nàng vuốt ve không tự kìm hãm được...

“Không được nhìn... Không được đụng... Không được... Ưm”

Một tiếng rên khẽ, không đúng lúc làm thắp sáng ánh mắt Ninh Phàm. Chỉ Hạc thật khẩn trương, thật khẩn trương. Nàng cảm giác thân thể trở nên thật kỳ lạ, dường như có thứ gì chảy ra...

Nàng nhìn thấy Ninh Phàm trút bỏ áo quần, lộ ra lồng ngực gầy yếu mà trắng nõn. Ánh mắt của nàng mê ly, chỉ cảm thấy thời khắc này Phàm ca ca vô cùng anh tuấn...

“Phàm ca ca, ta thật khó chịu...”

Hơi thở của nàng như lan, giọng mềm mại rên rỉ.

“Chỗ nào khó chịu, nơi này sao...”

“Thật là đau! Không... Không được...”

Kỳ quái, thật kỳ quái mà, rõ ràng là đau, nhưng vì sao lại thật thoải mái...

Chỉ Hạc không hiểu, thật có nhiều chuyện nàng không nghĩ ra. Nàng thở dốc càng ngày càng triền mien. Nàng ôm thật chặt cổ của Ninh Phàm, tựa hồ muốn dán càng chặt hơn, chặt hơn...

Không hiểu, không hiểu... Nàng không bận tâm thân thể mềm mại, như u mai chứa trong băng tuyết, khiến cho Ninh Phàm càng mê mẩn.

Âm dương đại lộ, hợp thể song tu, đây chính là nhân luân. Rất nhiều tu sĩ, cho là tu chân phải bế thủ nguyên dương không mất, thật là sai lầm lớn. Rất nhiều ma tu, cho rằng hợp hoan chính là sắc âm bổ dương, cũng sai lầm lớn!

Đó không phải là tu trì, mà là một loại trốn tránh, trốn tránh tình cảm chân thật của nội tâm...

Còn Ninh Phàm dần dần quên đây là một lần song tu, hắn coi là thật sự động tình, mê mệt với cơ thể mềm mại xinh đẹp của Chỉ Hạc...

Ánh trăng tròn trịa, dưới vách băng, một đôi tình nhân quấn quít không nghỉ. Gió tuyết lạnh như băng, chỉ có thân thể với nhau là ấm áp.

“ Ư... Ư...”

Tiếng thở dốc sâu kín khiến cho bóng đêm thêm quyến rũ.

Rất lâu, Chỉ Hạc chợt run rẩy kịch liệt, muốn ngừng cũng không được, toàn bộ thân thể mềm mại biến thành màu mân côi.

Một cổ thanh tuyền đột nhiên tuôn ra, ướt sũng áo choàng màu đen trên đất, mang mùi thơm cơ thể nhàn nhạt, mùi vị mê hoặc.

Mà Ninh Phàm cũng hô nhẹ một tiếng, đạt tới tột cùng.

Người thư sướng, hắn đè lên Chỉ Hạc, lại không bỏ được rời đi. Nhưng dưới người lại truyền tới tiếng thở nhẹ nhàng của Chỉ Hạc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, mỏi mệt thiếp đi.

Đây là lần thứ ba giao hoan cùng Chỉ Hạc, nhưng trong đầu của Ninh Phàm, đây cũng là đêm đầu của nàng.

“Nha đầu ngốc... Nàng ngủ rồi, đêm dài đằng đẳng, ta làm sao vượt qua...”

Ninh Phàm thương xót lấy áo quần bị vứt đầy đất, đắp lên người Chỉ Hạc, mình lại trần truồng, ngồi xếp bằng trong băng tuyết.

Cho dù không phải là tận lực, dưới hiệu quả của Âm Dương tỏa, vẫn hoàn thành một lần song tu.

Mà bình cảnh ích mạch tầng mười của Ninh Phàm vào thời khắc này đã đột phá.

Dung linh sơ kỳ! Ninh Phàm chỉ tốn không tới bốn tháng đã thành công đột phá! Tốc độ tu luyện như vậy, cơ hồ có thể so với một ít con cháu danh môn!

Hắc Ma viêm trong cơ thể, lưu chuyển dọc theo bách mạch, đây là quá trình dung linh vào mạch. Thông thường mà nói, kinh mạch của mỗi người tu sĩ chỉ có thể dung hợp một loại linh tính. Hỏa, thủy, kim, mộc, thổ, phong, lôi, không đồng nhất.

Chỉ có tiên mạch đặc thù, mới có thể ẩn chứa nhiều loại linh tính.

Hắc Ma viêm lưu chuyển dọc theo kinh mạch. Kinh mạch của Ninh Phàm không thể nghi ngờ có dấu vết hỏa linh in xuống, ngày sau, hơn phân nửa phải tu luyện hỏa chúc tính công pháp.

Nhưng khiến cho hắn kinh ngạc chính là, trong âm dương ma mạch, dương mạch hư ảo lại rơi vào một tia băng hàn chi ý.

Phảng phất bởi vì giao hợp ở nơi mạc thiên tịch địa này khiến cho Ninh Phàm hấp thu một tia băng lực trong thiên địa.

Hai chúc tính dung linh tu sĩ?! Ninh Phàm dò chưởng, một luồng Hắc Ma viêm vọt ngón tay nhảy ra. Trên Hắc Ma viêm, mang một tia u lam băng viêm nhỏ không thể tra...

- Đây là, ’Âm dương hỏa’!