Chương 26: Huỷ thi diệt tích

Chương 26: Huỷ thi diệt tích

Lão ta lên tiếng cười dâm đãng, nhưng sau một khắc, vô luận như thế nào cũng cười không ra.

Liệt diễm ngút trời biến mất một cách quỷ dị. Một cổ nguy cơ sinh tử, truyền tới từ trung tâm của liệt diễm, khiến cho Ngô Đông Nam thần hồn đều chấn động, mất hết hồn vía!

Tiên phù hỏa diễm bị một loại lực lượng quỷ dị nuốt vào đan điền của Ninh Phàm, hóa vào bên trong Âm Dương tỏa.

Âm Dương tỏa ngay cả hắc hỏa của lão ma cũng có thể nuốt, há sợ phù chú chi hỏa.

Ninh Phàm chắn kiếm ở ngực, trong mắt vừa nhìn Ngô Đông Nam, sát khí cấp tiên đế hiện ra!

“Ngươi hại huynh đệ ta, càng thèm thuồng thê tử của ta. Ta không giết ngươi, thề không làm người”

Một ánh mắt, một ánh mắt lại khiến cho Ngô Đông Nam như rơi vào hố băng. Lão ta sống hai trăm năm, cũng coi là gặp qua gió to sóng lớn, nhưng chưa từng thấy qua ai người chứa sát cơ bén nhọn như vậy!

Trên thân kiếm của Ninh Phàm bỗng nhiên bốc lên hắc hỏa, kiếm như thanh minh, như rồng gầm, như hắc viêm phần thế.

Hắn vung xuống một kiếm nhàn nhạt. Trong ngàn trượng, hắc viêm bay lên không, rồng gầm không dứt, cả vùng đất đều run rẩy!

Ta không giết ngươi, thề không làm người!

Ninh Phàm nắm chặc quả đấm, cả đời khuất nhục, cũng hóa vào trong một kiếm. Hắn làm chuyện tốt với người, lại gặp người phản bội. Hắn có đệ đệ là Ninh Cô, lại bị Thiên Ly tù nhục. Hắn có thê tử là Chỉ Hạc, Ngô Đông Nam lại vọng động tâm cơ, muốn bắt đi Chỉ Hạc!

“Không thể nào! Ngươi làm sao ngăn cản được ’Dị hỏa phù’, tại sao lại thi triển hóa kiếm vi hỏa? Ngươi rõ ràng không phải kim đan, thậm chí không phải là dung linh, vì sao dám giết ta, dám đắc tội Thiên Ly?”

“Ngươi không cần biết. Chết.”

Ninh Phàm quát lạnh một tiếng. Một kiếm vô ảnh, một cổ hỏa uy ác liệt, từ trên thân kiếm bay lên, như hắc dương dâng lên. Trong vòng mấy dặm, kiếm như lưu hỏa, đốt thành không còn một mống.

Một thức hóa kiếm vi hỏa, một thức Hắc Ma chi viêm, tuy là Tư Đồ kiếm ý kinh thiên, cũng phải ba kiếm mới có thể tiếp! Ngô Đông Nam pháp lực mất hết, há có thể ngăn trở!

“Ta tốn công tốn sức giết ngươi, thật sự là vì muốn tự mình chính tay đâm ngươi! Không để cho Úy Trì tương trợ, không để cho Tư Đồ xuất thủ, chỉ vì lấy ma uy của ta khiến cho ngươi trọn đời hối hận!

Ta ích mạch tầng năm, chỉ có một kiếm lực, nhưng giết ngươi, hoàn toàn đủ! “

Chỉ một kiếm, Ninh Phàm đâm kiếm ra. Ngô Đông Nam sợ hãi, vẻ mặt khó thể tin, đứng cứng ngắc tại chỗ.

Không có máu chảy, không có tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo một chớp mắt tiêu tán thành bụi.

Tro thi thể đầy đất!

Trong tro thi thể, một đạo hồn phách hư huyễn bay ra, mê mang tựa Ngô Đông Nam. Ninh Phàm lạnh lùng vẫy tay, câu hồn nơi tay, sưu hồn diệt ức. Lại một chưởng nữa, đốt diệt tàn hồn.

Nguyên nhân mà Ngô Đông Nam ra tay với Chỉ Hạc, mưu tính của lão ta, cùng không ít bí mật của Thiên Ly tông đều bị Ninh Phàm biết được.

Đây là lần đầu tiên Ninh Phàm giết người, xuất thủ lưu loát, sưu hồn diệt ức, máu lạnh như băng.

Trên bầu trời, Úy Trì cùng Tư Đồ đều sắc mặt biến đổi, thời khắc này lại không khỏi dâng lên một lần kính sợ đối với Ninh Phàm.

Không ngờ thiếu niên này, ngày thường cười như ánh mặt trời, một khi tức giận giết người lại vô tình như thế.

Thiếu niên này, trời sinh là tu ma... Ma tu đáng sợ nhất khi không ra tay, ngươi thậm chí cho rằng hắn là người phàm. Nhưng một khi xuất thủ, chỉ có con đường chết, ngàn quân diệt, thiên hạ lung lay, núi sông dao động, trời đất nghiêng ngã!

Tiêu diệt xong Ngô Đông Nam, Ninh Phàm nhắm mắt, cười khổ.

Trước đây không lâu, mình vẫn còn là một chàng thiếu niên ôn văn nho nhã, hôm nay đã thành ma đầu giết người máu lạnh.

Nhưng mình cuối cùng vì một mũi tên báo thù cho Ninh Cô. Ngô Đông Nam, ngày đó ngươi hại hai huynh đệ ta có bao giờ nghĩ tới có hôm nay!

Hắn nhặt lên trữ vật đại của Ngô Đông Nam, thu lấy đi bảo bối ở trên người của lão ta.

Chân Linh tử san, Truy Ảnh kiếm, trung phẩm tiên vân, mấy chục ngàn tiên ngọc, cùng với đạo quả!

Ai sẽ nghĩ tới đạo quả đấu giá, cuối cùng sẽ rơi vào trong tay Ninh Phàm.

“Kim đan đạo quả... Người phàm ăn, trực tiếp bước vào dung linh. Dung linh hậu kỳ ăn, trực tiếp bước vào Kim Đan. Kim Đan lão quái ăn, thậm chí đề thăng một cảnh giới nhỏ... Nếu ta ăn, sẽ như thế nào?”

“Thiếu chủ, tiếp theo làm gì?”

“Hủy thi diệt tích!”

Ba ngày sau, hai tin tức khiếp sợ thiên hạ ở Việt Quốc truyền ra.

Ba tháng kế tiếp, chính đạo ma đạo, tất cả loạn thành một đoàn.

Tin thứ nhất là Vũ giới thần hoàng hậu nhân, giá lâm tám trăm tu chân quốc mà Việt Quốc là một trong số đó, hạ lệnh với thiên hạ chính đạo, tựa hồ muốn tìm kiếm người nào đó.

Thiên hạ chính đạo, vì một mệnh lệnh của người này mà ngừng chinh phạt đối với ma đạo, bắt đầu tìm kiếm ở các đất nước người phàm.

Tin tức thứ hai là, Việt Quốc đệ nhất Ma Tông Thiên Ly tông, trưởng lão Ngô Đông Nam của họ sau khi tham dự Thất Mai đạo quả đấu giá bị người giết chết!

Kẻ giết người, không rõ! Nhưng Thiên Ly tông chủ hoài nghi là Thất Mai thành gây nên.

Lời đồn đãi có người thấy sau khi Ngô Đông Nam ra khỏi thành, hai bộ thần quân của Thất Mai thành ra khỏi thành đi, cử động quỷ dị.

Tông chủ Quỷ Tước tông tự mình ra mặt giải thích, vẫn không lắng xuống lửa giận của tông chủ Thiên Ly tông. Và bắn tin rằng, một khi ta đột phá nguyên anh, nhất định sẽ huyết tẩy Thất Mai! Lời này làm cho thiên hạ ma đạo sợ hãi, nhưng trong Thất Mai thành, lại thật giống như không có chuyện gì vậy.

Ba tháng trôi qua vẫn như thường lệ. Nam Cung ở phủ đệ thiết yến, chiêu đãi Tư Đồ, Úy Trì cùng tam vệ tướng lãnh. Cao hứng, bốn mươi năm qua, lần đầu tiên cao hứng như thế! Tác phong của Ninh Phàm, khiến cho hắn rất hài lòng. Tác phong đó cùng lão ma bốn mươi năm trước, giống y như đúc.

Tiếc nuối duy nhất chính là bữa yến tiệc này Ninh Phàm không gia nhập. Ninh Phàm đang ở Tư Phàm cung bế quan, luyện hóa kim đan đạo quả. Ba tháng bế quan, khí thế của hắn từ từ tiến lên, từ ích mạch tầng năm, một đường tấn thăng tới ích mạch tầng mười, chỉ thiếu chút nữa sẽ có thể dung linh! Một khi dung linh, hắn chính là cao thủ có thể đếm được trên đầu ngón tay trong Thất Mai thành!

“Nếu đột phá dung linh, mình vào Quỷ Tước tông, tựa hồ cũng có thể đảm đương trưởng lão...”

Chỉ tiếc trong cơ thể hắn đã có thêm trăm cái âm dương ma mạch, mãi không thể tìm tới cảm giác dung linh.

“Cuối cùng là kém cái gì...?”

Hắn mờ mịt, hướng dẫn người khác, hắn dễ như trở bàn tay. Đến phiên mình cũng không rõ ràng. Đây chính là người trong cuộc mơ hồ, người đứng ngoài thì sáng suốt sao...

Lúc hắn đang buồn khổ, ngôn ngữ thẹn thùng của Chỉ Hạc truyền tới từ ngoài cửa phòng.

“Phàm ca ca, chi bằng thử một chút cái đó... Nói không chừng lại đột phá...”

“Cái đó? Nàng nói là song tu!”

Ninh Phàm rốt cuộc hiểu rõ mấu chốt trong đó!

Đáng nhắc tới nhất chính là ba tháng trôi qua, lão ma tổng cộng nổ lò năm mươi hai lần, như cũ không luyện chế ra tứ chuyển đan dược...

Nét mặt già nua của ông ta đỏ thành gan heo, rốt cuộc quyết định thỉnh giáo Ninh Phàm một chút. Ông ta lại phát hiện Ninh Phàm dẫn Chỉ Hạc đi ra ngoài đi chơi tiết thanh minh thả diều.

Mà khi ông ta biết được Ninh Phàm lại nhân lúc ông ta luyện đan diệt trưởng lão của Thiên Ly tông, chọc ra đại họa ngất trời cho Thất Mai thành, nhất thời giận không chỗ phát tiết.

Ông ta giận không phải là Ninh Phàm gây họa.

“Tiểu tử thúi! Lão Tử ở đây khổ cực luyện đan, ngươi lại một mình giết người. Chuyện tốt như vậy, không gọi ta, đơn giản là khi sư diệt tổ! Thì ra ông ta là đắn đo điều này.”