Chương 19: So đấu
Hắn đánh giá tu vi của Tư Đồ, dung linh trung kỳ, khoảng cách so với hậu kỳ chỉ kém một đường, tựa hồ như đã bị kẹt ở chỗ này nhiều năm. Ninh Phàm lại nhìn những phần một trong vườn, nhất thời có một kế.
“Nơi này có một trăm lẻ năm ngôi mộ, chôn một trăm lẻ năm thanh danh kiếm... Chỉ đáng tiếc...”
Ninh Phàm nói đến đây bỗng nhiên thu lời, xoay người lại đi ra ngoài Tư Đồ phủ.
Những lời này của hắn rất khó hiểu, đám người Úy Trì tất nhiên không rõ, nhưng Tư Đồ nghe xong thì sắc mặt biến đổi.
“Chỉ tiếc cái gì?”
Ninh Phàm nói một phen như thế khiến cho Tư Đồ kinh hãi. Bởi vì mộ phần nơi này đúng như là Ninh Phàm nói, không phải chôn người, mà là chôn kiếm.
Hắn chôn kiếm nơi này, làm như vậy để ở chỗ này lĩnh ngộ kiếm ý.
Dựa vào thủ đoạn đó, trong bốn mươi năm qua kiếm đạo của hắn đột nhiên tăng mạnh, gần bốn mươi năm, từ dung linh sơ kỳ, một đường tấn nhập dung linh trung kỳ. Nhưng vô luận thế nào cũng không cách nào tu đến dung linh hậu kỳ.
Kết quả là kém cái gì đó, Tư Đồ từ đầu đến cuối không nghĩ ra, nhưng Ninh Phàm nói những lời này ngầm có ý ám chỉ tựa hồ nhìn ra đầu mối gì đó ở nơi chôn kiếm này.
Chẳng lẽ hắn biết nguyên nhân ta bị kẹt ở bình cảnh hay sao?
Hắn không tin, không tin Ninh Phàm chỉ là ích mạch tầng năm mà có thể thấy được điều này. Nhưng hắn cố chấp với kiếm đạo, lại khát vọng muốn biết kiếm đạo của mình có gì thiếu sót.
Có nên giữ lại Ninh Phàm hay không?
Tư Đồ không ngốc, hắn nhìn ra được, Ninh Phàm là dục cầm cố túng. Hơn nữa, thi triển là dương mưu, chỉ cần Tư Đồ gọi lại Ninh Phàm, thì sẽ khó đuổi hắn ra khỏi Tư Đồ phủ nữa.
Người này tu vi nhỏ, nhưng tâm cơ lại không tệ.
Vào lúc hắn do dự bất quyết, Ninh Phàm bỗng nhiên thu bước chân, thầm khen Tư Đồ tâm tính kiên định.
Đối mặt cám dỗ đột phá bình cảnh, còn có thể trấn định như vậy, người này cùng Úy Trì bất đồng, là một người có hy vọng trở thành cường giả.
Cực vu kiếm, cực vu tâm!
Nhưng mặc cho ngươi tâm tính kiên định đến đâu chăng nữa, ta cũng phải khiến cho ngươi thần phục.
Ninh Phàm không khỏi cười một tiếng, không quay đầu lại hỏi:
“Ngươi có biết như thế nào là dung linh…?”
“Dung linh, không phải là tu chân cảnh giới thứ hai sao?... Dung linh, dung linh...”
Giờ khắc này, Tư Đồ nhắm mắt, lặp đi lặp lại nhắc tới hai chữ ‘dung linh’, tựa hồ hiểu ra cái gì đó, nhưng khó mà nắm bắt tia cảm ngộ đó.
“Nếu không lĩnh ngộ hai chữ ‘dung linh’, kiếm của ngươi, từ đầu đến cuối chỉ là hình dáng bề ngoài mà thôi...”
“Ngươi nói kiếm của ta, chỉ là hình dáng bề ngoài”
Tư Đồ hừ lạnh một tiếng, trong ngàn trượng, kiếm khí ngang dọc, cỏ cây diệt hết!
Dưới kiếm khí này, Mai vệ đều sắc mặt tái nhợt, dù là Úy Trì cũng cảm giác hô hấp khó khăn. Vậy mà Ninh Phàm đứng ở trung tâm của kiếm khí, lại vân đạm phong khinh, như không có chuyện gì xảy ra.
Kiếm khí của Tư Đồ phàm chạm tới Ninh Phàm, liền như đá chìm đáy biển, không biết tung tích nơi đâu.
Hắn thu vẻ mặt liều lĩnh, nhìn ánh mắt của Ninh Phàm, bắt đầu ngưng trọng.
Dưới kiếm khí thế này, tuy là dung linh sơ kỳ cao thủ, cũng phải uy phục... Người này vì sao không sợ chút nào?
Chẳng lẽ kiếm ý của Ninh Phàm mạnh hơn so với kiếm ý của hắn sao?
“Tiểu tử, thi triển kiếm ý của ngươi đi, để cho ta nhìn một chút xem kiếm ý của ngươi rốt cuộc mạnh bao nhiêu.”
“Cho ngươi nhìn ta có ích lợi gì?”
“Nếu kiếm ý của ngươi có thể khiến cho ta hài lòng, ta lập tức dẫn Kiếm vệ tham gia Đạo quả đại hội, cũng cam đoan với ngươi, băng vệ cùng những Thất Mai tứ tộc khác sẽ không gây trở ngại đối với ngươi.”
Tư Đồ lạnh giọng đáp.
Hắn không ngốc, hắn biết Ninh Phàm vì sao tới Tư Đồ phủ, cũng biết Ninh Phàm bày dương mưu “dục cầm cố túng” này rốt cuộc là vì sao.
Trúng một kế của hắn thì đã sao? Hãy nhìn một chút kiếm ý của người này thế nào cái đã.
Ninh Phàm nhìn thật sâu Tư Đồ một cái, người này tính cách lãnh mạc, tâm cơ trầm ổn, chọn lựa có độ, là một nhân tài.
“Kiếm ý của ta, ngươi phải cẩn thận ngăn cản. Trước đó kiếm ý mất khống chế, ta không cẩn thận, chém đan đỉnh của sư tôn thành hai mảnh...”
Ngôn ngữ của Ninh Phàm không làm bộ chút nào, mà lời này rơi vào trong tai Tư Đồ, nhất thời sắc mặt của hắn biến đổi.
Đan đỉnh của lão ma? Đây chính là trung phẩm linh bảo, bị một kiếm của mình chém phải chưa chắc đã vỡ. Ninh Phàm này đúng thật lấy kiếm khí chém bể đan đỉnh hay sao?
Sau một khắc, kiếm khí nóng bỏng của Ninh Phàm hóa thành hắc viêm kiếm ảnh, bay thẳng vào mặt. Còn Tư Đồ, không nghi ngờ lời của Ninh Phàm là giả nữa.
Sắc mặt của hắn biến đổi, bộ dạng sợ hãi kinh hãi, thi triển kiếm khí cả người, đi ngăn cản một đạo hắc kiếm kiếm mang của Ninh Phàm.
- Hóa kiếm vi hỏa!
Đạo bóng kiếm này như kinh lôi nổ tung trong mắt hắn!
Tư Đồ liền lùi lại hơn mười bước mới đứng vững thân hình, ngón tay vận kiếm khí, nhanh như sét đánh chém liên tục ba kiếm, mới triệt tiêu được Hắc Hỏa Kiếm khí.
Hắn phức tạp nhìn về Ninh Phàm, hóa kiếm thành hỏa, kiếm này ý chính là đắc ý kiếm khí của một nữ tử nào đó...
Bốn mươi năm trước, Tư Đồ từng bại dưới kiếm của nữ tử kia. Hắn trời sinh tính tình cuồng ngạo, cả đời chỉ phục có hai người, một là Hàn lão ma so với hắn còn cuồng hơn còn kiêu ngạo hơn. Một người nữa, chính là Nhất Kiếm Tây Lai, một nữ kiếm tu đánh bại hết Việt Quốc kiếm tu.
Tư Đồ nghiên cứu hóa kiếm thành hỏa vô số năm, từ đầu đến cuối không cách nào lĩnh ngộ. Thật không ngờ, Ninh Phàm lại thi triển ra kiếm khí này!
“Luận kiếm ý, ta không bằng ngươi, nhưng nếu giao thủ, ta giết ngươi, chỉ cần ba kiếm.”
Lời này nghe có vẻ cuồng ngạo, nhưng người hiểu rõ Tư Đồ thì đều biết rằng, lời này đối với Ninh Phàm đã là đánh giá cực cao rồi.
Hắn là chủ của Kiếm vệ—— Tư Đồ, giết dung linh sơ kỳ, chỉ cần một kiếm. Giết dung linh trung kỳ, chỉ cần hai kiếm. Nhưng hắn giết Ninh Phàm, lại cần ba kiếm!
Hắn không khinh thị Ninh Phàm nữa, nhưng thành kiến đối với Ninh Phàm, cũng vô hình trung biến mất.
Khó trách người này có thể thống lĩnh Mai vệ... Ồ!
Hắn ánh mắt rơi vào Mai vệ, lại lần nữa cả kinh.
Mai vệ bốn mươi năm rồi, tu vi không tăng tiến thêm, đã đồng loạt đột phá bình cảnh, sợ rằng không mất một tháng, sẽ có thể tấn nhập ích mạch tầng sáu.
Chẳng lẽ hết thảy các thứ này, có liên quan cùng việc Ninh Phàm tiếp quản Mai vệ?
“Ngươi đối với Mai vệ, đã làm gì...”
Tư Đồ ôm suy đoán, hỏi.
“Luyện chế tam chuyển đan dược, ban cho một trăm Mai vệ, một người một viên...”
Ninh Phàm nhàn nhạt nói.
“Hả! Một người một viên, tam chuyển đan dược”
Tư Đồ ngược lại hít một hơi hơi lạnh, hắn không ngờ, Ninh Phàm rốt cuộc lại là tam chuyển luyện đan sư, hơn nữa, hào phóng đến mức một người phát cho một viên tam chuyển đan dược.
Tam chuyển đan dược, thông thường mà nói, chỉ có Kim Đan lão quái mới có thể xem là kẹo mà ăn. Tuy là Tư Đồ, cũng hiếm lắm mới có thể sử dụng một lần tam chuyển đan dược.
Người này chẳng những tu vi kiếm đạo kinh người, phương diện ở đan đạo cũng kinh thế hãi tục. Trọng yếu nhất chính là, đối với Mai vệ lại rộng lượng như vậy.
Tư Đồ thật ra là không biết, dược liệu mà Ninh Phàm luyện đan, đều do lão ma cung cấp, thực tế căn bản hắn không hao tổn cái gì.
“Ngươi có tư cách thống lĩnh Mai vệ... Tư Đồ ta, phục vị Thất Mai Thiếu chủ này. Thiếu chủ muốn chủ trì Đạo Quả đại hội, đến lúc đó, ta tất dẫn đầu tam vệ, bốn tộc, cổ động và ủng hộ cho Thiếu chủ”
Thần sắc của Tư Đồ, chưa từng có vẻ trịnh trọng như vậy. Tam chuyển luyện đan sư, lực ảnh hưởng có thể tương đương với Kim Đan lão quái. Ninh Phàm có trình độ luyện đan như thế này, chớ nói gì Thất Mai Thiếu chủ, cho dù tự bản thân xây dựng thêm một tòa Thất Mai thành nữa, cũng tuyệt không phải việc khó gì!