Chương 17: Luyện đan

Chương 17: Luyện đan

Trong “Tiên hoàng bản kỷ” ghi lại một câu chuyện thú vị. Khi tiên hoàng Ninh Phàm còn thiếu niên, từng đánh bậy đánh bạ thi triển ra ’Hóa hỏa vi kiếm’ kiếm khí, đem địa hỏa ngưng tụ thành kiếm, một kiếm chém bể đan đỉnh.

Ninh Phàm hôn mê lâm vào một giấc mộng.

Trong mộng, mình đang ở trong một thiên địa đầy khói mù, giữa trời đất đứng thẳng một tòa bia lửa ngàn trượng. Đây là Huyền Âm giới.

Dưới bia có một nữ tử, mặt mũi không cách nào thấy rõ, ung dung đang ngủ say. Phía sau của nàng, pháp lực mênh mông, treo cao một vòng mặt trời đen trắng xen nhau.

“Ngươi không phải toái hư...”

Ninh Phàm mơ hồ nói.

“Lang quân, không được nhìn lén...”

Nữ tử cười một tiếng như ở trong mơ, khí như lan, thổi ra một làn gió thơm, thổi Ninh Phàm ra khỏi mộng.

Trên giường nhỏ, Ninh Phàm chậm rãi mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu óc có chút hôn mê, giấc mộng mới vừa rồi, đã quên mất, loáng thoáng chỉ nhớ mình mộng thấy nữ tử trong khóa.

Một khắc hắn thức tỉnh, trong tâm thần lại vang lên thanh âm của cô gái thần bí.

“Tỷ tỷ ngủ một giấc này, ít nhất phải ngủ tiếp mấy chục năm. Ngươi đừng đánh thức Tỷ tỷ, lần sau không cho nhìn lén.”

“Nàng lại ngủ nữa...”

Cô gái thần bí thiếp đi, đầu của Ninh Phàm dần dần thanh tỉnh. Lúc này hắn mới phát hiện, thân thể của mình đang trần truồng, nằm trên giường, quanh thân có không ít vết thương, chính là do nổ lò đưa đến.

Bên giường nhỏ, Chỉ Hạc với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bưng chậu, cẩn thận lau chùi vết thương cho hắn.

Trừ Chỉ Hạc, còn có lão ma sắc mặt đắn đo nhìn chằm chằm hắn.

Ánh mắt của lão ma nhìn hạ thân của hắn, không rời ở đó, hình như đang so đo?

“Hắc hắc, Ninh tiểu tử, có tiền đồ...”

Sống lưng của Ninh Phàm lạnh run, có trời mới biết lão ma nói tiền đồ này là tiền đồ gì.

Thay đổi y phục, Ninh Phàm chợt quay đầu lại, lão ma vẫn đang trong vẻ mặt cổ quái nhìn mình, một bộ dáng có lời nhưng không thể nói ra miệng.

Trời mới biết lão ma giết người không tính toán này thì ra là một lão đầu tính cách hướng nội?

“Sư tôn, có gì muốn hỏi, người hỏi đi...”

“Thuật luyện đan của ngươi, hiện tại nhiều nhất có thể luyện được đan dược mấy chuyển...?”

“Tứ chuyển...”

“Ngươi tự học thuật luyện đan sao?”

Lão ma hít một hơi khí lạnh, hai tay giấu trong tay áo ông ta, sắc mặt đỏ xanh không chừng, tràn đầy vẻ khó có thể tin.

“Ta không phải là đã nói trước khi ta bị Hợp Hoan tông bắt đi đã là một y sinh rồi sao, xem bệnh cho thần tiên, biết luyện đan có gì mà kỳ quái chứ?”

“Tốt, tốt! làm ma tu, cho dù là cái miệng đầy lời nói dối, Lão tử càng nhìn ngươi càng thấy hài lòng”

Lão ma thoáng một cái đã nhìn ra Ninh Phàm đang nói vờ nói vịt, nhưng lại càng cao hứng hơn.

Ma tu, rốt cuộc là phải thần thần bí bí.

“Đan phương, viết ra một phần cho ta, tự Lão tử đi luyện đan, sau đó bế quan... Thất Mai thành “Đạo quả phách mại hội” vốn là nhiệm vụ của Lão tử, nay giao cho ngươi đi chủ trì. Buổi đấu giá này mà tổ chức hỏng, Lão tử một chưởng đập chết ngươi”

“Ngài không nỡ giết ta...

Trong đầu của Ninh Phàm oán thầm một câu, lấy ra giấy bút, viết ra đan phương của ‘Thất âm dương Huyền đan’, tỷ lệ dược liệu, những điều khi luyện đan chú ý, cũng ghi chú rõ ràng. Dù sao lão ma mới là tam chuyển luyện đan sư, Ninh Phàm lo lắng lão ma luyện không luyện ra được tứ chuyển.

“Chuyện đan dược liên quan đến sự sống chết của ma tu, phải tự mình luyện chế, ai cũng không thể tin, đây là quy tắc của ma tu...”

Lão ma lời nói hùng hồn, nhưng Ninh Phàm nhìn ra được, lão ma tự luyện chế đan dược cũng không phải là không tín nhiệm mình, mà là không muốn mất mặt.

Học trò là tứ chuyển luyện đan sư, mình mới tam chuyển, còn tự xưng ‘Hàn dược tôn’ chó má gì đó, đã không còn mặt mũi gì đi gặp người nữa rồi!

“Lão tử nhất định phải luyện ra tứ chuyển đan dược, không thể để cho học trò qua mặt được”

Lão ma muốn mặt mũi, chết cũng cần có mặt mũi.

Tuy nhiên ánh mắt của ông ta vừa nhìn đan phương, thấy Ninh Phàm đem mỗi một bước khống chế lửa như thế nào đều viết rất cặn kẽ hết, nhất thời có chút không thoải mái.

“Lão tử cũng không phải là mới vừa học luyện đan, còn ghi chú từng bước một... chờ đã, bước này, thủ pháp này, “Đan phân lưỡng uẩn”, có ý gì, làm sao Lão tử xem không hiểu... Ách, bước này, còn phải thu lửa vào đan? Làm sao thu? Thủ pháp này Lão tử làm sao chưa thấy qua?”

Sắc mặt của ông ta có chút khó coi, chả trách Ninh Phàm ghi chú rõ ràng, còn đổ thừa Ninh Phàm giải thích quá ít đối với các bước luyện đan.

“Xem không hiểu a, xem không hiểu a! Ninh tiểu tử này, thuật luyện đan quả thật trên xa Lão tử! Thủ pháp luyện đan này Lão tử chưa từng thấy qua!”

“Có nên đi thỉnh giáo Ninh tiểu tử một chút hay không...?”

Trong đầu của ông ta chẳng qua là nghĩ như vậy, lập tức đỏ mặt thành trái hồng, lắc đầu không ngừng.

“Nếu Lão tử thỉnh giáo Ninh tiểu tử, quả thật con mẹ nó chui trở về bào thai trong bụng mẹ rồi, không còn mặt mũi nào gặp người nữa”

Ông ta cầm chặt đan phương, bày ra một bộ biểu hiện lão khí hoành thu, tựa hồ tán thưởng, nhìn Ninh Phàm một cái.

“Ừ, không sai không sai. Đan phương này ta xem qua, không có chỗ nào viết sai. Thật ra thì đan phương này ta đã biết, bảo ngươi viết ra, là muốn khảo nghiệm ngươi lĩnh ngộ đan đạo thế nào. Ừ, ngươi hợp cách.”

Lão ma phất ống tay áo, tùy tiện ra khỏi phòng. Tiểu Chỉ Hạc mới thở ra một hơi, vỗ ngực một cái:

“Phàm ca ca, nguy hiểm thật nguy hiểm thật! Thật may huynh không viết sai đan phương, nếu không, lão ma sẽ giết huynh...”

Tiểu nha đầu này tâm trí thuần chân, bị lão ma giả đò làm bộ làm tịch hù dọa chết khiếp.

Ninh Phàm bật cười, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Chỉ Hạc một cái, nhìn bóng lưng lão ma, mơ hồ cảm thấy, lão ma giết người không tính toán này cũng có chút đáng yêu.

“ ‘Thất âm dương Huyền đan’ này là đan phương của Loạn Cổ Đại Đế tự nghĩ ra, lão ma có thể biết đan phương thì đúng là gặp quỷ rồi, còn khảo nghiệm mình... Mới vừa rồi lão ma rõ ràng cau mày hai lần, hiển nhiên trên đan phương, có hai bước ông ta xem không hiểu, xem không hiểu, còn giả bộ. Ha ha, lão ma này, thật có ý tứ...”

Trong lòng của Ninh Phàm tràn đầy sự sung sướng. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sau khi gặp được lão ma, tu ma sẽ là một chuyện sung sướng như vậy.

Chỉ Hạc mở mắt to ngắm nhìn Ninh Phàm mỉm cười, nàng nhìn, càng nhìn càng có chút si mê, ngây dại.

Phàm ca ca cười lên nhìn rất đẹp.

... Lão ma vì giữ mặt mũi, hoàn toàn ném xuống Thất Mai thành không thèm quan tâm đến. Ông ta giao cho Ninh Phàm một nhiệm vụ chủ trì “Đạo quả phách mại hội”.

Lão ma giọng nói thì dễ, để Ninh Phàm lầm tưởng buổi đấu giá này là một chuyện rất nhỏ. Nhưng sau đó, hắn phát hiện mình đã sai lầm rồi.

Nơi cử hành ‘Đạo quả buổi đấu giá’ là ở Thần Hư các! Là một thế lực cực kỳ thần bí, cường đại.

Chủ trì buổi đấu giá cũng không phải là đơn giản đi lên bán món đồ. Đạo quả là vật vô thượng quý trọng, buổi đấu giá ngày đó, sẽ có vô số dung linh thậm chí kim đan cao thủ giá lâm Thất Mai thành.

Mà tiếp đãi những lão quái này, duy trì trị an của Thất Mai lại thành nhiệm vụ thiết yếu của Ninh Phàm. Không có lão ma áp tràng, nếu thật sự có Kim Đan lão quái ở Thất Mai thành giết người sinh sự, Ninh Phàm có quản hay không quản?

Không quản, buổi đấu giá nếu bị hỏng.... Quản... Lấy cái gì đi quản Kim Đan lão quái?

Trừ duy trì trị an, Ninh Phàm còn cần liên lạc tất cả thế lực của Thất Mai thành chung nhau tham dự buổi đấu giá.

Thất Mai thành trừ’ Hắc Ma tam thần quân’ ba chi ma vệ ra, ma tu còn dư lại thuộc về Thất Mai tứ đại gia tộc. Tứ đại gia tộc dường như vô cùng xem thường Ninh Phàm. Mà trong tam ma vệ, trừ Úy Trì suất lĩnh Mai vệ, hai ma vệ khác căn bản không nễ mặt mũi của Ninh Phàm.

Hắn lệnh cho Úy Trì phát một thiệp mời, đi mời đại diện của tam vệ, tứ tộc tới thương nghị buổi đấu giá. Kết quả một người cũng không tới.

Những người này muốn cấp cho mình một cú hạ mã uy sao? Quả nhiên ma tu bất luận làm chuyện gì, muốn để cho người ta tâm phục đều phải dựa vào thực lực.