Chương 12: Linh trang
Mai trang linh dược
Ninh Phàm yêu cầu cả một xe lớn, sai người đưa về Tư Phàm cung, dĩ nhiên Ngọc Hoàng thảo cũng được đưa về đó.
Ngọc Hoàng thảo chỉ còn dư một bó, những thứ khác đã bị Úy Trì nuôi heo. Ninh Phàm không nói gì với Úy Trì.
Giải dược của lão ma còn thiếu một cây Đào chi ngàn năm, giải dược “Băng Viêm quyết” thì còn thiếu Băng Lôi Thạch trăm năm, Hỏa Vũ Hoa.
“Thiếu chủ, giải dược không đủ, chi bằng đi Nam thành phường thị tìm đi. Ngày thường thành chủ luyện đan thiếu cái gì đó đều trực tiếp đi lấy, không cần tiền.
Úy Trì dường như nói đến một chuyện không đáng kể vậy.
“Phường thị? Nơi mua bán mà không cần dùng tiền sao?”
“Trừ “Thần Hư các”, phải cần trả tiền...”
Úy Trì nhắc nhở.
“Thần Hư các?”
Ninh Phàm nhướn mày một cái, danh tự này nghe có chút quen tai, dường như xuất hiện qua một lần trong ký ức bác tạp của tiên đế.
“Đúng vậy Thần Hư Các buôn bán “Đạo quả”, đỉnh lô, pháp bảo, “Linh trang, “Tiên vân”. Tóm lại, chỉ cần trả nổi “Tiên ngọc” thì cái gì cũng đều có thể mua được. Thế lực của họ trải rộng khắp cửu giới, tuy là Toái Hư lão quái cũng không dám chọc, tựa hồ là thế lực trên Tứ thiên. Thất Mai thành của chúng ta, cũng có Thần Hư các, những vật mà Kim Đan lão quái cần đều có thể mua được ở chỗ này”.
“Chờ một chút... Đạo quả, tiên vân?! Đó không phải là thượng cổ tiên vật mà, có thể mua được sao? Còn nữa, linh trang là cái gì...?” Ninh Phàm cả kinh.
Đạo quả, tiên vân trong ký ức của tiên đế, chỉ có tiên nhân mới có thể sử dụng. Ít nhất toái hư lão quái có muốn dùng cũng dùng không nổi.
Còn linh trang, loại vật này cho dù trong ký ức của tiên đế cũng không đề cập tới. Hơn phân nửa là vật được sản sinh ra ở hậu thế của Tu Tiên giới.
Ninh Phàm cảm thán, thời đại đang thay đổi, ký ức của tiên đế cũng không phải vạn năng.
“Ha ha, Thiếu chủ hiểu lầm rồi. Đạo quả cùng tiên vân, tên là như vậy, nhưng hoàn toàn bất đồng với thời thượng cổ”.
Úy Trì vừa nghe Ninh Phàm đặt câu hỏi, tinh thần tỉnh táo lại.
“Tiên vân, Kim Đan tu sĩ có thể giá vân bay lượn. Vũ chi tiên giới của chúng ta, sản xuất nhiều tiên vân. Tốc độ của tiên vân nhanh hơn so với yêu thú hay thú vật dùng để cưỡi, hoặc ngự kiếm phi hành!
“Đạo quả... Đây là độc quyền của ma tu chúng ta. Một số ma công hiếm thấy, sau khi giết người, có thể đem tu vi một đời của người chết luyện thành trái cậy, người ăn vào tu vi tăng vọt. Đạo quả rất khó sản sinh, thường thường giết hại một trăm Kim Đan lão quái, mới có được một quả đạo quả. Mà giá tiền, cũng ở trên trời... Giá cả của một quả đạo quả, bán đi Thất Mai thành chúng ta cũng không mua nổi...”
Ninh Phàm nghe giới thiệu xong đạo quả tiên vân, lắc đầu một cái. Quả nhiên, hai vật này hoàn toàn bất đồng so với ký ức của tiên giới, hiệu quả cũng hoàn toàn bất đồng.
“Còm Linh trang thì sao?”
“Thiếu chủ hẳn biết, người tu hành bọn ta đấu pháp tất cả phải dùng đến pháp bảo. Pháp bảo có thể công có thể thủ, biến hóa vô cùng, mà linh trang, là một loại pháp bảo có ý nghĩa khác... Thiếu chủ mời xem, cái nhẫn này của thuộc hạ, chính là một loại hành hỏa linh trang. Tuy nhiên, thuộc hạ tuy đột phá Dung linh kỳ, trong tiên mạch dung hợp hỏa linh cũng không đủ, không cách nào nhận chủ linh trang này...”
Úy Trì lấy ra một cái ban chỉ màu hồng ngọc từ trong túi trữ vật đưa cho Ninh Phàm. Lời còn chưa dứt, Ninh Phàm đã đem ban chỉ đeo trên tay.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Úy Trì đại biến, thầm kêu không xong.
“Thiếu chủ cẩn thận!”
Linh trang nhận chủ, nhưng chỉ có cao thủ có cảnh giới Dung linh kỳ thứ hai mới có thể làm được. Quá trình nhận chủ cực kỳ nguy hiểm, cũng không phải là tích huyết nhận chủ đơn giản như vậy, mà là phải lấy Ngũ Hành linh lực khắc ấn vào linh trang”
Dưới dung linh kỳ, ích mạch tu sĩ tiến hành nhận chủ đối với linh trang, tám chín phần mười sẽ chết, còn sống sót thì cũng nhất định là kinh mạch đứt từng khúc.
Tuy là Dung linh cao thủ nếu nhận chủ linh trang thất bại, cũng phải chịu không ít phản phệ.
Úy Trì thấy Ninh Phàm đeo lên ban chỉ đã mất hết hồn vía.
Không ổn, Thiếu chủ tu vi còn thấp, nhận chủ tất nguy!
Uy Trì lại thấy Ninh Phàm đeo lên ban chỉ, vẻ mặt khẽ nhúc nhích, bình yên vô sự. Chỉ cảm thấy một cổ lửa vô hình hiện lên, từ ban chỉ nổi lên đầu ngón tay, khoảnh khắc muốn đem bản thân đốt thành tro bụi.
“Linh trang nhận chủ sao... Có ý tứ...”
Ninh Phàm lộ ra nụ cười có vẻ thú vị, đầu ngón tay bốc lên hắc long chi viêm. Vô hình hỏa lực của ban chỉ khoảnh khắc bị hắc viêm chiếm đoạt không còn một mống.
Mà hắc viêm bao lấy ban chỉ, từ từ khắc xuống một cái Long ấn, sau đó quay trở về trong cơ thể Ninh Phàm, biến mất không còn tăm hơi.
Tu vi của Ninh Phàm chưa tới dung linh, nhưng hắc hỏa này là do lão ma dung hợp trăm loại phàm hỏa, hỏa linh đầy đủ.
Trong chớp mắt tiếp theo, Ninh Phàm mơ hồ cảm giác mình cùng ban chỉ tâm thần liên kết qua lại, mà hắc hỏa bên trong đan điền nhún nhảy kịch liệt hơn.
Tâm niệm chợt động, đầu ngón tay lần nữa bốc lên hắc viêm. Hoả uy so với trước ít nhất mạnh gấp đôi.
“Đây là Hắc Ma viêm của thành chủ! Đây không phải là vật của thành chủ sao, thứ lửa này là, là... địa mạch yêu hỏa. Thiếu chủ mới là ích mạch tầng một, làm sao có thể nắm giữ, chẳng lẽ tu vi thật sự của hắn là dung linh sao? Không, không thể nào, cho dù là dung linh, cũng không thể khống chế hoả này, nhưng thành chủ chính là dung linh, có thể làm được...”
“ Đúng, nhất định là như vậy! Thiếu chủ nhất định là dung linh. Nếu không hắn vì sao có thể nhận chủ linh trang! Linh trang từ xưa đến nay, chỉ có dung linh cao thủ mới có thể nhận chủ!”
Trong nháy mắt, tâm tư của Úy Trì xoay chuyển trăm vòng. Tu ma cũng không phải là thứ ngu ngốc, hắn cơ hồ lập tức nhận định tu vi của Thiếu chủ hẳn phải là dung linh.
Đối với thần sắc phức tạp của Úy Trì, Ninh Phàm làm như không thấy. Hắn thu hắc hỏa, vuốt ve ban chỉ, khen ngợi.
“Hay cho một cái linh trang! Không ngờ tiểu bối đời sau lại sáng chế ra pháp bảo huyền diệu như vậy”
Giọng điệu lão khí hoành thu, phản phất như mình là Loạn Cổ Đại Đế vậy.
Linh trang cũng không phải là pháp bảo, không cần pháp lực thúc giục, bị động đề thăng uy lực của pháp thuật. Dĩ nhiên, có một số linh trang còn có tác dụng huyền diệu của nó.
Cái hồng ngọc ban chỉ này, hiệu quả là đề thăng uy lực của hỏa pháp thuật. Có linh trang này, Ninh Phàm lấy hắc hỏa đánh lén, dù là dung linh cao thủ cũng có thể bị đánh cho trọng thương!
Phi hành thuật, có yêu thú, tiên kiếm, tiên vân, thậm chí có thể đạp trời mà đi!
Đề thăng tu vi, có đan dược, đạo quả!
Hộ thân đấu pháp, có pháp bảo, linh trang!
Đây là một thế giới xuất sắc mà ngay cả tiên đế đều xa lạ!
“Úy Trì, tiếp một chỉ của ta”
Ninh Phàm một chỉ điểm ra, hỏa hóa thành Hắc Long, bên ngoài Mai trang, khí lạnh tiêu tán, hóa thành nóng rực.
“Hắc Ma viêm! Không thể khinh thường”
Úy Trì vỗ một cái vào túi trữ vật, tế lên một thanh hoả hồng phi kiếm, chém về phía hắc hỏa, trên không trung chém ra một đạo hoả hồng linh quang.
“Cái gì, thống lĩnh đang cùng Thiếu chủ đấu pháp.”
“Nhìn kìa, Úy Trì thống lĩnh ngay cả “Xích Dương Kiếm.” cũng sử dụng. Đây chính là trung phẩm linh bảo.”
“Thiếu chủ chỉ ích mạch tầng một, làm sao có thể tiếp một kiếm này...”
Nhưng tiếng chất vấn còn chưa nói xong, sau một khắc, tất cả mọi người sắc mặt đại biến.
Trong ánh lửa, kiếm quang bay loạn xạ, sau một tiếng nổ vang, phi kiếm bắn quay về. Còn Hắc Long thế đi không giảm, cuốn lên hỏa phong màu đen, đốt về phía ngực của Úy Trì, cuối cùng Ninh Phàm hơi thắng một chiêu.
Úy Trì ánh mắt cả kinh, không chút do dự lấy ra tiên phù màu vàng, vỗ vào ngực, trong miệng nói lẩm bẩm.
“Kim cương phù, nhanh”