Chương 11: Lưỡng Nghi Loạn Mai Trận

Chương 11 Lưỡng Nghi Loạn Mai Trận

"Điều thứ ba. . . Ta nói nhưng không cho phép ngươi sinh khí."

"Lão tử không tức giận, ngươi nói những câu chính xác, lão tử cao hứng còn không kịp."

"Thứ ba, Mai Vệ tu luyện trận pháp, có một thiếu hụt rất lớn."

"Ngươi nói cái gì! Ngươi còn dám nói bậy một lần nữa, có tin lão tử xé ngươi ra hay không?" Lão ma giận tím mặt, bốn mươi năm rồi, đây là lần thứ nhất hắn thật sự nổi giận

"Thiếu chủ, mau mau xin lỗi thành chủ đi! Mai Vệ diễn luyện tiên trận, tên là Lưỡng Nghi Loạn Mai Trận, là chủ mẫu sáng chế ra. . . Chủ mẫu là Kiếm giới. . . Nói chung, chủ mẫu không thể có sai lầm. . ."

thống lĩnh Úy Trì của Mai Vệ, sắc mặt lo lắng, nhắc nhở Ninh Phàm nói.

"Chủ mẫu sáng chế? Thì ra là như vậy. Sư tôn, ngươi từ từ hẳn tức giận, ta nói trận này có thiếu hụt, cũng không phải là nói bậy.

Úy Trì thống lĩnh, bốn mươi năm trước, Mai Vệ từng dùng này trận giết địch, giết địch không thắng nhưng tự vệ có thừa, khi đối mặt với Kim Đan cao thủ, cũng có thể chống đỡ một hai, có việc này đúng không?."

"Xác thực như vậy. Bởi vì Lưỡng Nghi Loạn Mai Trận là đỉnh cấp trận pháp phòng ngự. . ."

"Sai. Trận này thuộc về 'Lưỡng Nghi trận' .

Đặc điểm của Lưỡng Nghi trận là nhất sinh nhất tử.

Sinh trận, phòng ngự vô song.

Tử trận, giết người như mây.

Người sáng chế trận này đã hết sức cải biến tử trận, chỉ chừa sinh trận. Vì lẽ đó trận này giết địch không mạnh, phòng ngự lại mạnh vô cùng.

Chủ mẫu, hơn nửa không muốn sư tôn, phạm vào quá nhiều sát nghiệt. . . Vì vậy trận này có thiếu hụt, thiếu hụt này làm cho Mai Vệ khi tiến công yếu đi rất nhiều. . ."

Ninh Phàm dứt lời, lão ma thật lâu trầm mặc, nhắm mắt lại, âm thanh có chút tang thương.

"Ngươi nói đúng, tiểu Mai, không thích ta giết người. . . Nàng một mực không thích. . ."

Câu này, lão ma không có tự xưng 'Lão tử' .

"Mai Vệ kể từ hôm nay do ngươi quản, không cần chờ một tháng.

Ninh tiểu tử, ta tin tưởng ngươi có thể trị hết cho bọn hắn. Bọn hắn tu luyện như thế nào, giao ngươi chỉ điểm. Cần Linh Dược gì thì ngươi cứ tùy ý lấy. Làm sao mài giũa sát khí, ngươi có thể tự đưa ra quyết định. Còn có. . . Nếu ngươi ghét bỏ công kích của 'Loạn Mai Trận' không mạnh, liền. . . Liền cải biến đi. . . Úy Trì, ngươi đưa Ninh tiểu tử tiến vào Mai Trang lấy thuốc, ta muốn đi một chỗ. . ."

Lão ma phất tay áo, hóa thành hắc hồng, hướng một chỗ cấm địa của Thất Mai thành rời đi.

“Ai, thành chủ chính là tình thâm ý nặng, bọn ta phục người, cũng bởi vì nguyên nhân này”. Úy Trì cảm thán, khiến cho Ninh Phàm không biết nói gì.

Lão ma là tên ma đầu giết người không gớm tay này, cũng là người trọng tình sao? Mặc dù, đúng là so với những ma tu khác, lão có nhiều hơn chút mùi vị nhân tình.

“Thiếu chủ, thuộc hạ bây giờ dẫn người vào Mai trang, lấy thuốc”

Úy Trì giải tán Mai vệ, ánh mắt cung kính.

Từ giờ khắc này, Mai vệ của hắn thuộc về quyền thống lĩnh của Ninh Phàm rồi. Ninh Phàm, hắn không nhìn thấu, nhưng hắn hôm nay biết được Ninh Phàm bất phàm. “Truyền thuyết trong thiên địa, có một loại người, được gọi là’ “Thiên tệ giả”, là Thái cổ tiên thần chuyển thế, trời sinh tài trí siêu quần. Thiếu chủ, nhất định người là loại người đó... Đi theo Thiếu chủ, Mai vệ ta, rốt cuộc có ngày nổi danh, Băng vệ cùng Kiếm vệ, sau này nhất định không dám coi thường Mai vệ ta”

Trong tâm Úy Trì, dâng lên ước mơ tốt đẹp. Dẫn Ninh Phàm bước qua cửa hỏa diễm, tiến vào Mai trang. Mai trang, lấy hỏa diễm là gạch xây thành.

Chỉ Hạc nhìn Mai trang có cửa đốt đầy hỏa diễm, có chút sợ, ngón út bóp vào nhau quấn quít, không dám tiến vào. Nhưng có một bàn tay nắm được bàn taycủa nàng, kéo nàng vào cửa lửa.

Hỏa diễm này giống như có linh tính vậy, không dám đốt cháy Chỉ Hạc chút nào. Tay kia không khoan hậu, nhưng lại ấm áp.

“Đi, ta đi tìm chút linh dược, luyện thành đan dược ích mạch cho nàng, khiến cho nàng cũng có thể tu luyện. Ngày sau tiểu Chỉ Hạc nhà ta, nói không chừng có thể tu thành tuyệt thế nữ ma, người gặp người sợ, tốt biết bao”. Ninh Phàm cười một tiếng.

“Không muốn, muội không muốn làm nữ ma, làm nữ tiên có được hay không...” Chỉ Hạc liều mạng lắc đầu.

“Được, làm sao không được. Đến một ngày đó, ta nói nàng là tiên, trong Vũ giới này tên nào không có mắt dám nói nàng là ma.”

Hôm nay thu phục Mai vệ, được lão ma coi trọng. Ngày sau, ma danh của Ninh công tử, ắt sẽ tràn ngập Vũ giới Đạp trời mà đứng, dưới ông trời, ai dám đắc tội

“ Thiếu chủ nói rất đúng. Thiếu chủ mẫu, người có thể theo cùng Thiếu chủ, thật là phúc khí rất lớn” Úy Trì biến thành kẻ nịnh hót, chuyên vỗ vào mông ngựa.

“Ai... Ai nói ta là Thiếu chủ mẫu” khuôn mặt nhỏ nhắn của Chỉ Hạc thẹn thùng đến đỏ bừng bừng, nhưng lại không tránh thoát khỏi tay Ninh Phàm.

“Thiếu chủ người nhìn, Mai trang có bốn ngàn loại linh dược, đều có tuổi đời trăm năm, cần dùng những loại gì có thể khiến cho Mai vệ... Người nếu không nhận biết, cứ nói tên thuốc, ta sẽ hái giúp...”

“Tang hợp thảo trăm năm, Ngọc Lan băng trăm năm, Tuyết sâm trăm năm, La xà đằng trăm năm... Ừ, thuốc giải độc cho sư tôn đều có, nhưng dường như thiếu mất một vị... Thuốc trị thương cho Mai vệ cũng có, dường như cũng thiếu hai loại... Ích mạch linh dược cho tiểu Chỉ Hạc, một loại cũng không thiếu... Di, đây là... Ánh mắt Ninh Phàm quét qua linh dược điền, nhưng lại dừng lại ở một đống thảo khô chất trong góc tường, chấn động thật lâu.

“Đây là thuốc gì...” Hắn có chút do dự, hỏi Úy Trì.

“À, đây là chút cỏ dại, không có linh tính, dùng để nuôi heo”. Úy Trì thờ ơ đáp.

“ Cho heo ăn? Ngươi dùng ngọc... Nuôi heo

“ Đúng vậy! Cỏ này không ngon miệng, heo cũng không thèm ăn..”. Úy Trì vỗ một cái túi đeo bên hông, gọi ra một con heo nhỏ màu tím chỉ lớn chừng bàn tay, đưa qua cho Ninh Phàm nhìn.

“Thiếu chủ, đây là yêu sủng của thuộc hạ, là Thiên Hà trư, đừng xem tướng mạo của nó không đẹp, nhưng cho dù là cao thủ ích mạch tầng bốn, cũng có thể bị nó ủi một cái là chết. Ai, thuộc hạ ngày ngày đút nó ăn loại cỏ này, dường như có chút dinh dưỡng không đủ rồi... “

Ninh Phàm yên lặng, rất lâu, phức tạp nhìn Úy Trì.

“Úy Trì, đúng là trên đời chỉ có ngươi! Kể từ hôm nay, không cho lấy cỏ này nuôi heo nữa, cỏ này, đưa đến trong phủ của ta”

Ninh Phàm không cách nào tưởng tượng được, trong ký ức của tiên đế , loại Ngọc hoàng thảo danh chấn thiên địa này lại bị Úy Trì đem cho heo ăn. Loại Thảo dược này nhìn có vẻ như không có chút linh tính, nhưng mà có chỗ bất phàm của nó. Thử nghĩ, cỏ dại phàm trần há có thể sinh trưởng ở Băng Thành.

Ngọc hoàng thảo, được xưng là tiên đế khó cầu, ăn một mình loại thảo dược nào thì không có tác dụng gì, nhưng nếu phối cùng với những vật liệu khác thì có thể luyện thành nghịch thiên thần đan, Ngọc hoàng đan.

Đan dược này này có thể tẩy kinh phạt tủy, cải thiện thể chất, tăng tiến tu vi, cuối cùng tu thành “Siêu tiên thể’

Ở trong ký ức của Loạn Cổ Đại Đế, vào thời Thái cổ, chỉ có hai người tu thành “Siêu tiên thể’, mỗi một người đều là kỳ tài cái thế

Chủ cũ của Thiên Đình là Ngọc Hoàng đại đế, cùng với vi thánh Vi Đà.

“Tu thân nhất tính siêu tiên thể, hà sợ vô mưu tiến năm quan”. Câu này chính là nói tiên thánh Vi Đà trong truyền thuyết, đệ nhất cường giả dưới Tôn đế. Ngọc hoàng thảo Được xưng tiên đế khó cầu, lại bị Úy Trì mang đi nuôi heo

Ninh Phàm lạnh lùng nhìn về Úy Trì, phí của trời như vậy, Úy Trì này kiếp sau nói không chừng sẽ bị lão Thiên trừng phạt, biến thành một con heo.

Bị Ninh Phàm trừng một cái, Úy Trì vội vàng dời ánh mắt tránh đi, không hiểu.

“Không phải là một đống cỏ thối nát thôi sao? chỉ là cho con heo nó ăn một chút thôi, có cần phải nhìn ta như vậy không... Thiếu chủ chẳng lẽ, thích ăn cỏ? Thích ăn loại cỏ mà ngay cả heo cũng không thích ăn này?”

Úy Trì nhìn về Ninh Phàm, quả nhiên thấy Ninh Phàm đang ngồi xuống, đem cỏ khô bẩn thỉu bỏ vào trong miệng nhai, nhất thời kính nể không thôi.

“Không hổ là Thiếu chủ, thứ mà heo cũng đều không ăn, Người đều có thể ăn được, khó trách lại thông minh như vậy”