Chương 6: Phá Trận Tử
Đây là lần đầu tiên Trình Hành quan sát Khương Lộc Khê ở khoảng cách gần như vậy.
Khuôn mặt cô rất nhỏ, chỉ to bằng bàn tay, tóc là kiểu mái bằng kinh điển thời đại này cùng đuôi ngựa cao, bên tai nhỏ nhắn xinh xắn có hai lọn tóc buông xuống, bao lấy gương mặt thanh tú có chút bầu bĩnh của cô.
Chính vì khoảng cách gần, Trình Hành mới phát hiện ra khuôn mặt của Khương Lộc Khê thanh tú đến nhường nào.
Kiếp trước, Trình Hành và Khương Lộc Khê rất ít khi giao tiếp. Cô đeo kính, khuôn mặt vốn đã nhỏ, lại thêm hai bên tóc dài che khuất, khiến người khác khó lòng nhìn thấy dung mạo thật sự.
Tính cách Khương Lộc Khê cũng rất lạnh nhạt. Vì lạnh nhạt nên cô không có bạn bè ở trường, rất nhiều lúc chỉ có một mình, một mình đến trường, một mình tan học.
Trong khuôn viên Nhất Trung An Thành, cô như thể tự tạo cho mình một thế giới riêng. Trước học kỳ hai năm lớp 11, học sinh trong trường chỉ biết thành tích học tập của cô rất tốt và rất khó gần.
Nhưng dù một người có “lặn” đến đâu, tính cách có lập dị đến đâu, thời gian lâu dần, vẻ đẹp có thể khiến thanh xuân và thời gian phải kinh diễm, cuối cùng cũng sẽ bị mọi người phát hiện.
Học kỳ hai năm lớp 11, còn hơn hai tháng nữa là đến kỳ nghỉ hè, Khương Lộc Khê ôm sách từ ngoài lớp học đi vào, gió đầu hạ thổi tung hai lọn tóc mai bên tai cô.
Không còn bị hai lọn tóc kia che khuất, dung nhan tuyệt sắc của Khương Lộc Khê lần đầu tiên được phơi bày trước mắt mọi người.
Gió nhẹ thổi bay không chỉ mái tóc Khương Lộc Khê, mà còn khiến rất nhiều học sinh lúc ấy phải sững sờ.
Đó hẳn là cảnh tượng khó quên nhất trong quãng đời học sinh của họ, cũng là chuyện khiến Trình Hành hối hận nhất ở kiếp trước.
Sau này, rất nhiều người miêu tả cho hắn nghe về ánh nắng, gió nhẹ, về dáng vẻ tuyệt sắc giai nhân của Khương Lộc Khê ngày hôm đó, nhưng tiếc là lúc đó hắn lại đang cúp học, ở quán net ngoài trường chơi game cùng người khác. Vì thế, hắn đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, cũng là duy nhất được nhìn thấy dung nhan thật sự của Khương Lộc Khê.
Sau đó, Trình Hành và Khương Lộc Khê không còn liên lạc, cũng rất khó có cơ hội nhìn thấy dung nhan thật của cô.
Bữa dạ hội tốt nghiệp cao trung lần đó, vì vóc dáng rất cao nên Trình Hành đứng ở phía sau.
Kiếp trước, khi hỏi vay tiền Khương Lộc Khê, hai người liên lạc qua QQ, Trình Hành thậm chí còn không có số điện thoại của cô.
Hắn gửi giấy chứng nhận của bệnh viện và số tài khoản cho cô, cô chỉ đáp lại một chữ "Được", đến tối lập tức chuyển khoản.
Lần kỷ niệm trường cuối cùng, Trình Hành cũng chỉ kịp nhìn thoáng qua từ xa.
Vì vậy, sau khi trọng sinh trở về, không còn những kiêng kỵ và băn khoăn trước kia, lại biết rõ mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào, Trình Hành đã lấy bức thư tình định đưa cho Trần Thanh, chuyển sang cho Khương Lộc Khê, thành công độc chiếm cảnh đẹp trước mắt.
Cho dù Khương Lộc Khê có bị bao phủ bởi màn sương mù dày đặc đến đâu, thành tựu sau này có cao đến đâu, thì ít nhất hiện tại, cô cũng chỉ là một nữ sinh vừa lên lớp 12 của trường Nhất Trung mà thôi.
Khương Lộc Khê rất xinh đẹp, dù có đeo kính cũng không thể che giấu nổi nhan sắc như hoa như ngọc của cô.
Sống mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ mọng tự nhiên, làn da trắng nõn như sứ. Cô lặng lẽ đứng đó, vừa có nét dịu dàng của con gái Giang Nam, lại vừa mang vẻ đẹp thanh lệ của con gái miền Bắc, bởi đôi mắt bình tĩnh ẩn chứa chút bướng bỉnh và lạnh lùng.
Khương Lộc Khê vốn dĩ khá bình tĩnh, lúc này lại có chút bực bội và lạnh lùng.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt cô đã trở lại bình thường, cô đưa bức thư tình trong tay ra.
“Cái này đưa cho cậu.” Trình Hành nói, mặt không đỏ, tim không loạn.
Khương Lộc Khê ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Trên này có tên Trần Thanh.”
Trình Hành: “...”
Thời gian qua quá lâu, hắn đã quên mất bức thư tình viết cho Trần Thanh có rất nhiều chữ “Trần Thanh”.
Nhưng điều khiến Trình Hành kinh ngạc chính là Khương Lộc Khê lại đọc nó.
“Cậu đọc nội dung bên trong?” Trình Hành kinh ngạc hỏi.
Hắn còn tưởng rằng Khương Lộc Khê sau khi nhận được bức thư này sẽ tiện tay ném đi, không ngờ cô chẳng những bình tĩnh trả lại cho hắn, mà còn đọc cả nội dung bên trong.
“Tò mò.” Khương Lộc Khê bình tĩnh đáp.
Nói xong, Khương Lộc Khê đặt bức thư tình lên bàn Trình Hành, sau đó quay người rời đi.
Trình Hành ngây người một lúc.
Khương Lộc Khê này, dường như có chút khác biệt so với cô gái trong ký ức của hắn.
Nhưng mà sự khác biệt này cũng không tệ.
Trình Hành cầm bức thư tình do chính mình viết lên xem.
Phá Trận Tử. Làm Tống từ(*) bày tỏ vì Trần Thanh.
“Trên trời sao thưa mây nhạt, trần gian đêm lạnh gió thanh.
Một khúc trường ca hù hạc trắng, ba lần Dương Quan lay động lòng.
Lúc biệt ly trời dần sáng.
Vua cầm bút mực Giang Nam, ta lĩnh đại quân trấn Bắc ải.
Đời nhiều ngã rẽ xin say mãi, mong sao tương tư càng thêm ngắn.
Chỉ nguyện không đơn côi.”
Mở đầu bức thư tình là bài từ Phá Trận Tử do chính Trình Hành sáng tác. Câu đầu tiên miêu tả khung cảnh buổi sáng khi Trình Hành ra khỏi nhà, trời vẫn chưa sáng hẳn, trên trời chỉ lấp lánh vài ngôi sao, tiết trời đầu thu vẫn còn se lạnh.
Tháng chín là lúc những cánh hạc trắng bắt đầu di cư, bay từ nước Nga đến phương Bắc. Trình Hành cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hạc trắng ở An Thành. Hắn nhịn không được mà hát vang bài “Bay cao hơn nữa” của Uông Phong.
Vì đoạn cao trào của bài hát cần kéo dài hơi nên có thể coi là một khúc trường ca. Đương nhiên, tiếng hát của hắn đã khiến đàn hạc trắng đậu bên đường sợ hãi bay đi mất.
Còn ba lần Dương Quan chính là chỉ “Dương Quan Tam Điệt”.
Dương Quan Tam Điệt là một bản cầm khúc, lấy bài thơ “Tống Nguyên nhị sứ An Tây” của Vương Duy làm lời, đồng thời thêm thắt ý thơ và từ ngữ, thể hiện nỗi lòng thương nhớ khi chia ly.
Vì bản cầm khúc được chia làm ba đoạn, bài thơ được lặp lại ba lần nên được gọi là “Tam Điệt”, sau này được dùng để chỉ chung cho những khúc nhạc tiễn biệt.
Hai câu sau có nghĩa là khi Trình Hành tiễn đàn hạc trắng, trời cũng đã sáng hẳn.
Về phần hạ bán khuyết(*) chính là những lời Trình Hành muốn bày tỏ với Trần Thanh.
Mong rằng nỗi tương tư dài đằng đẵng có thể biến thành ngắn hơn, con đường sau này có thể cùng nhau bước tiếp.
Ban đầu, khi xem lại bài từ, Trình Hành không có cảm xúc gì, nhưng khi đọc đến những câu chữ viết ra nỗi lòng thầm kín dành cho Trần Thanh, hắn chỉ cảm thấy nổi hết da gà. Dù đã trải qua bao sóng gió, hắn vẫn không khỏi đỏ mặt.
Ngay lúc Trình Hành định vo tròn bức thư tình lại, đợi tan học sẽ ném vào thùng rác thì Chu Viễn bên cạnh bỗng giật lấy, cười nói: “Đừng ném mà, Trình ca, cho tao xem với, cho tao xem với.”
Bản thân Trình Hành xem còn thấy xấu hổ, sao có thể để người khác xem được chứ.
Có lẽ thời niên thiếu, hắn từng cảm thấy bức thư tình này do chính mình viết thật hay, nhưng giờ đây đã ba mươi tuổi, khi xem lại những thứ viết lúc còn trẻ trâu, hắn chỉ cảm thấy càng xem càng muốn đội quần.
Trình Hành đưa tay định giật lại.
“Đừng mà, đừng mà, cho tao xem một chút, cho tao xem một chút thôi.” Chu Viễn vừa nói vừa né tránh.
“Trình Hành, Chu Viễn, hai em không lo làm bài tập, làm gì vậy?”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên bên tai Trình Hành.
Trình Hành ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang đứng trước mặt.
“Thôi bỏ mẹ.” Nhìn thấy người đến, trong lòng Trình Hành thầm than.
Là Trịnh Hoa, giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên ngữ văn của lớp hắn.
“Cầm gì trong tay đó? Đưa đây cho thầy xem.” Trịnh Hoa cau mày nói.
Chu Viễn mím môi, đưa bức thư tình Trình Hành viết cho ông.
(*Tống từ: 1 trong những thể loại văn học của TQ)
(*hạ bán khuyết: 1 bài từ sẽ chia làm 2 phần, thượng và hạ bán khuyết, cũng chính là phần đầu và phần sau)