Chương 5: Khương Lộc Khê
Trên sân bóng rổ của Nhất Trung An Thành, tất cả mọi người lúc này đều sững sờ.
Trình Hành và Trần Thanh đều là những người nổi tiếng ở Nhất Trung An Thành.
Người trước là đầu gấu nổi tiếng số một của Nhất Trung An Thành, không có mấy học sinh dám trêu chọc hắn.
Người sau là một trong những nữ thần xinh đẹp nhất được nhiều nam sinh của trường công nhận.
Hơn nữa, thành tích học tập của Trần Thanh rất tốt, cha cô là Cục trưởng Cục Văn hóa thành phố, điều kiện gia đình ít ai sánh bằng, cho nên những người theo đuổi cô nhiều vô số.
Gần như tất cả mọi người trong trường đều biết Trình Hành thích Trần Thanh.
Ngay cả giáo viên trong trường, bao gồm cả ông bảo vệ đều đã từng nghe thấy.
Bởi vì hai năm nay Trình Hành học ở Nhất Trung, không ít lần vì Trần Thanh mà đánh nhau với người khác.
Bất cứ lúc nào, bên cạnh Trần Thanh đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Trình Hành.
Mặc dù hai người rất gần gũi, nhưng Trần Thanh và Trình Hành lại không phải người yêu.
Trưa hôm nay, chuyện Trình Hành viết thư tình cho Trần Thanh không biết đã bị ai truyền ra ngoài, sau đó trải qua thời gian ăn trưa, trong nháy mắt truyền khắp Nhất Trung, ngay sau đó, lập tức có rất nhiều người chú ý đến phản ứng nhận thư tình của Trần Thanh.
Lúc Trần Thanh ăn cơm bên ngoài trường về, ngạc nhiên khi nghe thấy có người thảo luận chuyện này, cô mang bộ mặt âm trầm trở lại lớp học, sau đó không thèm nhìn bức thư tình kia, nổi giận đùng đùng cầm bức thư tình đến sân bóng rổ tìm Trình Hành.
Nhìn thấy phản ứng như vậy, mọi người tự nhiên cũng đều bám theo sát.
Nhất Trung vừa khai giảng chưa được mấy ngày, khó có được một chuyện hay ho như vậy, đương nhiên chẳng ai muốn ngồi trong lớp học ngột ngạt cả.
Sự việc lan rộng nằm ngoài dự liệu của bọn họ, nhưng diễn biến lên xuống khó lường này lại khiến trong lòng mọi người khó mà bình tĩnh nổi.
Bọn họ đến sân bóng rổ này là chuẩn luôn.
Chuyện này, bọn họ cũng hóng chuẩn luôn.
Mọi người kịp phản ứng, tất cả đều không nhịn nổi mà vọt về phía lớp của mình.
Chuyện này nếu cứ giữ trong lòng thì thật sự là quá khó chịu, bọn họ rất muốn chia sẻ với người khác.
Khương Lộc Khê nhìn bức thư tình trong tay, sau đó rời đi.
Trên sân bóng rổ vốn dĩ rất náo nhiệt, chỉ còn lại Trần Thanh, Vương Nhan và Lý Đan.
"Trình Hành có ý gì vậy?" Lý Đan kinh ngạc hỏi.
"Còn có thể có ý gì? Bị từ chối nên thẹn quá hóa giận thôi, cậu ta bị Trần đại tiểu thư chúng ta từ chối trước mặt mọi người, mất mặt, nên chỉ có thể nghĩ cách phản kích để tìm cho mình một bậc thang leo xuống."
Vương Nhan cười khẩy nói: "Nhưng mà bậc thang này tìm cũng quá kém."
"Ồ, hóa ra là vậy."
Lý Đan cười nói: "Nhưng Trình Hành cũng tốt mà, theo đuổi Thanh Thanh chúng ta nhiều năm như vậy, hơn nữa cũng đẹp trai, gia đình có điều kiện, mỗi tội thành tích học tập hơi kém một chút thôi, Thanh Thanh đại tiểu thư chúng ta thật sự không định suy nghĩ một chút sao?"
"Nói gì vậy? Bây giờ chúng ta đều là học sinh, hơn nữa trường chúng ta cấm yêu sớm." Nghe Vương Nhan giải thích, Trần Thanh cười đáp.
"Nói là cấm yêu sớm, nhưng có phải ai cũng vậy đâu? Chỉ tính riêng trong lớp chúng ta thôi cũng có cả đống đứa yêu đương rồi." Lý Đan trả treo.
"Cả cậu nữa đúng không, đồ hư hỏng, đừng tưởng mình không biết đó nha, có phải cậu đang hẹn hò với Trương Kỳ trường bên cạnh không?" Trần Thanh nói xong, định thọc lét Lý Đan.
"Hì hì, chỉ là yêu đương thôi mà, sao lại thành hư hỏng rồi, Vương Nhan từ sơ trung đã yêu đương rồi đó, sao cậu không nói cậu ấy hư hỏng đi? Trần đại tiểu thư, cậu bất công quá đó, không cho thọc lét nữa, còn làm nữa là mình thọc lét lại nha."
Lý Đan vừa chạy vừa cười nói.
Ở nơi gọi là trường học này, tiếng cười trong trẻo của thiếu nữ hòa cùng tiếng ve kêu đầu thu, tạo nên một từ ngữ mang tên là “thanh xuân”.
Trình Hành chậm rãi dạo bước.
Giữa sân bóng rổ và tòa nhà dạy học của bọn họ có một con đường đầy bóng cây.
Hai bên đường trồng đầy cây ngô đồng.
Những khi xem những bộ phim và tiểu thuyết về tuổi thanh xuân, mỗi khi thấy cảnh cây ngô đồng xuất hiện, Trình Hành đều nghĩ, có phải thanh xuân vườn trường của mỗi người đều có một con đường lớn trồng đầy ngô đồng như vậy hay không.
Trình Hành ngẩng đầu, xuyên qua tán lá xum xuê, có thể nhìn thấy ánh nắng rực rỡ.
Đây không phải năm 2023, năm tháng vội vã khiến Trình Hành cảm thấy bản thân già cỗi.
Đây là năm 2010, là niên đại mà thời gian còn trôi chậm, ánh mặt trời vẫn rực rỡ.
Vào thời đại này, trong khoảng thời gian này, thế hệ 8x đang là thanh niên, thế hệ 9x vẫn còn là những thiếu niên.
Trình Hành nhặt một chiếc lá rụng trên đường, miết nhẹ lên những đường gân lá.
Đi đến cuối con đường, khóe miệng Trình Hành nở một nụ cười rạng rỡ.
Xin chào! 2010.
Đón ánh nắng đầu thu, Trình Hành quen thuộc đi qua hành lang tòa nhà dạy học, sau đó bước lên từng bậc cầu thang, đi tới lớp 12/3 quen thuộc nhất.
Bước vào phòng học, những gương mặt xa lạ tưởng chừng đã quên kia, tất cả đều dần trở nên quen thuộc, dần trùng khớp với những gương mặt đã bị phủ bụi trong mười mấy năm, Trình Hành thậm chí còn nhớ tên của rất nhiều người.
"Tôn Bình, cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì vậy?"
Trình Hành cười hỏi một nữ sinh ở hàng đầu tiên vẫn luôn nhìn mình.
"Bọn họ cũng đang nhìn cậu." Tôn Bình chỉ những người bên cạnh.
"Lúc này trông cậu vẫn còn xinh đẹp một chút, sau này ăn ít đồ ăn vặt thôi." Trình Hành nhìn cô bạn, cười nói.
"Hả? Ờ ờ."
Vành tai Tôn Bình đỏ ửng, vội vàng cúi đầu xuống.
Trình Hành mỉm cười, lúc học cao trung Tôn Bình rất gầy, nhưng về sau lại béo lên, sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy làm giáo viên, công tác ngay tại Nhất Trung.
Mấy năm trước, khi Trình Hành tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, còn từng gặp lại cô một lần.
Kiếp trước, trong buổi họp lớp đó, Chu Viễn định gọi Tôn Bình, nhưng khi đó trường học vừa khai giảng, cô là giáo viên chủ nhiệm nên rất bận, không thể đi được.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mấy độ xuân thu, ai cũng từng có một thời thanh xuân rực rỡ nhất.
Cảm giác này thật là tuyệt.
Trình Hành ngồi xuống chỗ của mình.
Thành tích học tập của hắn không tốt, vì vậy chỉ có thể ngồi bàn cuối lớp.
Trên bàn bày la liệt sách mới phát.
Đương nhiên, những cuốn sách mới này chủ yếu là sách ôn tập.
Trình Hành mở sách ra, có thể ngửi thấy mùi thơm dễ chịu của giấy mới.
Mỗi lần trường phát sách mới, Trình Hành đều thích đưa sách lên mũi ngửi, bởi vì mùi thơm của sách mới rất dễ chịu.
Chỉ đáng tiếc là lên lớp 12 rồi, sẽ không được phát sách giáo khoa mới nữa.
Mùi sách giáo khoa ngữ văn là dễ chịu nhất.
Trình Hành lật xem những cuốn sách ôn tập này, một số tài liệu ngữ văn, hắn vẫn có thể hiểu được, nhưng những môn như toán lý hóa thì chẳng khác nào Thiên Thư.
Khi Trình Hành đang lật xem sách ôn tập, Chu Viễn từ ngoài lớp đi vào.
"Trình ca, vẫn là mày lợi hại."
Chu Viễn giơ ngón tay cái với Trình Hành: "Vốn là chuyện mất mặt, giờ lại thành ra Trần Thanh là người khó chịu. Trình ca, đừng buồn, tao nghĩ Trần Thanh vẫn thích mày, nhưng sợ lời đồn đại trong trường, lại sợ giáo viên với ba mẹ cậu ấy biết chuyện nên mới từ chối mày thôi."
“Ừm.”
“Mày xem, hai năm nay ngoài mày ra còn có nam sinh nào lại gần được Trần Thanh đâu."
Thấy Trình Hành cứ mải mê lật sách, Chu Viễn cho rằng Trình Hành đang buồn bực nên an ủi.
"Được rồi, tao không có buồn."
Trình Hành cười, khép cuốn sách ôn tập lại, sau đó hỏi: "Mày còn sách giáo khoa ngữ văn lớp 10 với lớp 11 không? Cho tao mượn xem chút."
Ngoài những cuốn sách ôn tập mới được phát, sách giáo khoa lớp 10 và lớp 11 của Trình Hành đều không cánh mà bay.
Có lẽ học sinh cá biệt đều như vậy, học kỳ còn chưa kết thúc, sách giáo khoa đã đã biến mất.
Rõ ràng Trình Hành chính là loại người đó.
"Trình ca, mày ổn chứ?" Chu Viễn ngơ ngác hỏi.
Trình Hành muốn mượn sách của y, chẳng phải là mặt trời mọc đằng Tây hay sao?
"Đừng nói là mày cũng làm mất hết rồi?" Trình Hành hỏi.
"Không, sách lớp 10 với học kỳ một lớp 11 thì tao không tìm thấy, nhưng sách học kỳ hai lớp 11 vẫn còn."
Nói xong, Chu Viễn lôi từ trong ngăn bàn ra một cuốn sách giáo khoa ngữ văn lớp 11 đã nát nhừ đưa cho Trình Hành.
Trình Hành nhận lấy, tùy tiện lật xem, phát hiện trên hầu hết các trang sách đều có "kiệt tác" của Chu Viễn, trong đó còn có cả hình vẽ cơ thể phụ nữ rất phản cảm.
Trình Hành liếc nhìn y, kết quả là tiểu tử mặt dày này còn hỏi: "He he, thế nào, đẹp không?"
Trình Hành không để ý đến y nữa, đang định tập trung đọc tác phẩm trong sách thì một bóng người bỗng xuất hiện trước mặt, bóng người này không một tiếng động, mãi đến khi thấy ánh sáng chiếu vào trang sách tối đi, Trình Hành mới nhận ra là có người.
Trình Hành ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khương Lộc Khê đeo kính, tay cầm bức thư tình, đang lặng lẽ đứng trước mặt mình.
Trình Hành theo bản năng định khép sách lại, nhưng hắn vẫn nhìn thấy vành tai của thiếu nữ trước mặt bắt đầu đỏ lên.