Căn tin trường học.
"Nghe gì chưa? Nghe nói vừa rồi Trình Hành suýt chút nữa đánh nhau với Trần Thanh ở ngoài cổng trường."
Có vài người chứng kiến được một nửa câu chuyện, vội vàng chạy về trường để chia sẻ với bạn bè, vừa vào đến lớp đã vội vàng kể lại toàn bộ sự việc.
Rồi cứ thế, câu chuyện được truyền tai nhau đi khắp trường, chẳng mấy chốc mà ai ai cũng biết chuyện.
"Thật hay giả vậy? Không thể nào, Trình Hành thích Trần Thanh như vậy, làm sao có thể đánh Trần Thanh được chứ?" Có người không tin.
"Lừa cậu làm gì, mình có một người bạn vừa mới tận mắt chứng kiến ở quán ăn vặt ngoài trường, cậu ấy còn nói đây là lần đầu tiên chứng kiến Trần Thanh tức giận như vậy, thật dọa người." Nam sinh kia nói.
"Chắc là bởi vì tuần trước Trình Hành tỏ tình với Trần Thanh, nhưng bị cậu ấy từ chối."
"Chắc là vậy, Trình Hành là ai chứ, là tên đầu gấu lớn nhất trường chúng ta, Trần Thanh này cũng ghê thật, nhưng ai bảo cậu ấy lại đi trêu chọc Trình Hành chứ, bị Trình Hành đeo bám, sau này cậu ấy có chịu được không."
"Không có cách nào, ai bảo cậu ấy xinh đẹp, nếu là mình, mình cũng muốn trêu chọc cậu ấy."
Mà lúc này, Khương Lộc Khê đang gặm bánh bao thì rụt đầu lại.
Xem ra trước đó mình nghĩ không sai, Trình Hành quả nhiên là kẻ sẽ đánh luôn cả con gái.
Cô đã từng nghe nói Trình Hành thích Trần Thanh.
Ngay cả nữ sinh hắn thích mà hắn cũng đánh.
Vậy nữ sinh nào hắn không thích thì ra tay chẳng phải càng không lưu tình hay sao?
Nghĩ lại chuyện mình chọc hắn trước đó, Khương Lộc Khê lập tức có chút sợ hãi.
Tuy cô nói có thể để Trình Hành đánh một trận, sau khi đánh một trận, chỉ cần Trình Hành không trêu chọc cô nữa là được.
Nhưng cô vẫn sợ bị đánh.
Xem ra sau này vẫn phải tránh xa hơn một chút.
Có thể tránh được bao xa thì tránh bấy xa, chỉ cần là chỗ hắn ở thì mình phải đi đường vòng.
Bằng không, nếu lại chọc giận hắn, hắn thật sự đánh mình một trận, vậy thì nằm liệt giường không đi học được mất.
Nghĩ đến chuyện này, Khương Lộc Khê vừa ăn rau cải trong bát vừa gặm hết cái bánh bao trong tay.
Ăn uống và rửa hộp cơm xong, Khương Lộc Khê trở về phòng học.
Vừa mới ngồi xuống chỗ đã nhìn thấy Trần Thanh mặt mày u ám từ ngoài cửa đi vào, Khương Lộc Khê càng thêm khẳng định lời nói của những bạn học ở căn tin kia. Bởi vì cho dù lần trước Trình Hành viết thư tình cho Trần Thanh, Trần Thanh cũng không tức giận giống như bây giờ.
Sắc mặt của Lý Đan càng khó coi hơn, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt của đám học sinh trong lớp đang nhìn mình chằm chằm.
Nghĩ đến vừa nãy mình nói "không chen chỗ các cậu, chẳng lẽ chỗ người khác là không thể chen sao?" trước mặt Trình Hành, Lý Đan cảm thấy mặt mình nóng rát.
Vì vậy vừa ngồi xuống chỗ, cô ta đã gửi cho bạn trai mình một tin nhắn.
Không lâu sau, Trịnh Hoa từ ngoài phòng học bước vào.
"Lo ôn bài đi, mới sáng sớm đã ngồi xị mặt, còn ra cái thể thống gì nữa."
Trịnh Hoa nhìn về phía cuối lớp: "Trình Hành, hôm nay Triệu Long bị bệnh không đi học, em đi tổ chức các bạn ở hàng đầu tiên, xuống dọn dẹp vệ sinh trong sân trường."
Trình Hành bất đắc dĩ đảo mắt.
Tên Triệu Long này thật là biết cách xin nghỉ.
Triệu Long cũng là học sinh ngồi bàn cuối cùng của lớp, hơn nữa thành tích cũng là kém nhất lớp, thành tích học tập so với Trình Hành còn kém hơn, nếu nói Trình Hành còn có một môn ngữ văn khá, vậy Triệu Long thì không có môn nào đạt điểm trung bình.
Cậu ta cũng là lớp trưởng lao động của lớp.
Truyền thống cũ, chỉ cần là lớp trưởng lao động, trên cơ bản đều sẽ để học sinh có thành tích học tập kém cỏi nhất làm.
Bởi vì như vậy sẽ không làm chậm trễ việc học của những học sinh có thành tích tốt khác.
Nhưng Triệu Long này luôn luôn xin nghỉ học vì bệnh, một tuần học năm ngày, có thể nghỉ đến ba ngày.
Mà Trịnh Hoa dù sao cũng thuộc loại mặc kệ cậu ta, cho nên căn bản cũng không hỏi cậu ta xin nghỉ làm gì, chỉ cần cậu ta xin, Trịnh Hoa sẽ phê duyệt.
Thật ra Trình Hành cũng rất bội phục tên này, cậu ta xin nghỉ, đương nhiên là sẽ cắm net, mà tên này vào thời điểm học kỳ hai năm lớp 12, đã từng cắm ở tiệm net một hai tháng, ăn ngủ đều ở tiệm net.
Triệu Long xin nghỉ không có ở đây, trách nhiệm của lớp trưởng lao động đương nhiên là giao cho Trình Hành.
Trình Hành bất đắc dĩ đứng dậy, hỏi: "Sáng nay ở hàng đầu tiên ai chưa quét lớp?"
Trong hàng đầu tiên có mấy học sinh giơ tay.
"Những bạn nào chưa quét lớp, đi theo tôi xuống dọn dẹp vệ sinh." Trình Hành nói.
Mọi người cầm chổi từ trong lớp đi xuống lầu.
Việc vệ sinh của lớp được phân công theo ngày, trong tổ sẽ có vài người ở lại quét dọn lớp học, sau đó phân công vài người ra ngoài lớp dọn rác, vệ sinh trường học, là do các lớp chia đều.
Khu vực vệ sinh mà lớp bọn họ phụ trách chính là khu căn tin nhỏ cộng thêm nhà để xe.
Nhất Trung chia căn tin lớn và căn tin nhỏ, căn tin lớn chia tầng một và tầng hai, mà căn tin nhỏ thì chỉ có một tầng, cách nhà để xe của trường rất gần, bởi vậy một số khu vực trong nhà để xe cũng cần bọn họ đến dọn dẹp.
Một nhóm có tất cả năm người, trong đó có Khương Lộc Khê.
Thật ra, việc phân công quét dọn trong lớp hay ngoài lớp cũng là thay phiên nhau.
Ví dụ như hôm nay năm người quét dọn trong lớp, như vậy lần sau sẽ là năm người khác quét dọn trong lớp.
Đối với những học sinh cá biệt ở bàn cuối như Trình Hành, bọn họ rất thích quét dọn bên ngoài, bởi vì cầm chổi vừa đi vừa nói chuyện trong sân trường, chậm rãi quét, có thể quét đến khi chuông vào lớp vang lên thì lên.
Hơn nữa giáo viên bình thường cũng sẽ không quản bọn họ như quản những học sinh ở bàn trên.
Rảnh rỗi tự tại.
Chỉ cần không muốn học, đối với bọn họ mà nói, cho dù là ngồi xổm trong nhà vệ sinh đọc tiểu thuyết thì cũng tốt hơn ở trong lớp học.
Mà đối với học sinh có thành tích tốt thì chắc chắn là muốn quét dọn trong lớp, quét xong thì tranh thủ ôn bài.
Bởi vì quét dọn bên ngoài không thể muốn là quét ngay được, nhất định phải chờ học sinh trong trường ăn cơm xong hết rồi mới có thể quét.
Nếu không vừa quét xong, người ta lại ăn cơm, lại rải rác ra, chẳng khác nào công cốc.
"Bốn người các cậu dọn căn tin, Khương Lộc Khê cậu đi quét nhà để xe."
Đến dưới lầu, Trình Hành phân công nhiệm vụ.
Nhà để xe là dễ quét nhất, bởi vì trong nhà để xe có ít rác nhất.
Giống như căn tin, học sinh vừa mới ăn cơm xong, đồ ăn rơi vãi rất nhiều, bởi vậy dọn dẹp rất khó khăn.
Khương Lộc Khê cầm chổi đến nhà để xe, mấy người khác bắt đầu dọn dẹp trong căn tin.
Trình Hành giám sát bọn họ quét dọn một hồi, sau đó muốn đến nhà để xe tìm một chiếc xe đạp ngồi nghỉ ngơi.
Nhưng Trình Hành vừa đi đến nhà để xe, bỗng thấy cây chổi lớn trong tay Khương Lộc Khê không biết từ khi nào đã rơi xuống một khoảng trống giữa hai hàng xe đạp, còn Khương Lộc Khê đang cúi người nhặt chổi thì khẽ hét lên một tiếng.
Cô giật nảy mình ngả mạnh người về phía sau, không may va vào một chiếc xe đạp, chiếc xe đạp kia vốn dựng không vững, bị cô va phải, lập tức đổ về phía bên phải.
Mà nó vừa đổ, giống như hiệu ứng domino, mấy chục chiếc xe đạp còn lại cũng đồng loạt đổ theo.
Xe đạp để trong nhà để xe ở Nhất Trung không được phép khóa vào với nhau, khóa xe chỉ có thể khóa vào bánh xe của mình.
Hơn nữa, bởi vì xe để trong trường học, rất nhiều học sinh đều không khóa.
Bởi vậy lần này đổ là đổ nguyên hàng.