"Nếu Chu Viễn đã đồng ý rồi, vậy hai người cứ đứng trước Chu Viễn đi, còn chỗ của tôi coi như xong." Trình Hành cười nói.
Vương Nhan nghe vậy liền sững người, không ngờ Trình Hành lại nói như vậy.
Từ "đã" này được dùng rất tinh tế, khiến Vương Nhan và Trần Thanh đều cảm thấy chói tai.
Cái gì mà "Nếu Chu Viễn đã đồng ý rồi, vậy hai người cứ đứng trước Chu Viễn đi?"
Có phải ý cậu là nếu Chu Viễn không đồng ý trước, thì cậu sẽ trực tiếp từ chối bọn tôi?
Đừng nói là cô, ngay cả Chu Viễn nghe xong cũng ngây người.
Trước giờ chỉ cần đám người Trần Thanh đến chen hàng, Trình Hành đều sẽ đồng ý.
Chưa nói đến chuyện Trần Thanh đang đứng cách đó không xa, mà trước kia cho dù không có Trần Thanh, chỉ cần Vương Nhan và Lý Đan lấy cớ quan hệ thân thiết với Trần Thanh để xin chen hàng, Trình Hành cũng sẽ đồng ý.
"Chẳng lẽ Trình ca thật sự hết thích Trần Thanh rồi?" Chu Viễn thầm nghĩ.
Nhưng rất nhanh, y đã phủ định ý nghĩ này, có lẽ chỉ là Trình Hành đang muốn trả đũa Trần Thanh vì chuyện cô từ chối lời tỏ tình của hắn. Chu Viễn là người hiểu rõ nhất Trình Hành thích Trần Thanh đến mức nào.
Trong trường có không ít nữ sinh vừa xinh đẹp thành tích lại tốt thích Trình Hành.
Thời này, phần lớn nữ sinh trong trường học sẽ không thích những nam sinh ngoan ngoãn, học giỏi, mà ngược lại, lại thích những nam sinh như Trình Hành, suốt ngày đánh nhau,
Nhưng Trình Hành đều phớt lờ những cô gái đó.
Mấy năm nay, Trình Hành đã làm rất nhiều chuyện vì Trần Thanh, chẳng hạn cãi nhau với người khác vì cô cũng không biết bao nhiêu lần.
Vì vậy, Chu Viễn không tin là Trình Hành đã hết thích Trần Thanh.
Nhưng bị từ chối lời tỏ tình ngay tại sân bóng rổ của trường trước mặt bao nhiêu người, thì cho dù là ai, trong lòng cũng sẽ có chút ấm ức, huống hồ người bị từ chối lại là Trình Hành, một người có máu mặt ở trường như vậy.
Lúc này, Lý Đan bước tới, lạnh giọng nói: "Vương Nhan, đi thôi, cũng đâu phải không chen ở đây thì không chen được chỗ khác."
Lý Đan chưa từng phải xếp hàng bao giờ, trước kia có Trình Hành, dựa vào mối quan hệ giữa hắn và Trần Thanh, cô có thể nhờ Trình Hành cho chen hàng.
Chưa kể, chỉ cần cô dựa vào việc mình là con gái, tùy tiện tìm một nam sinh nào đó thì có mấy ai nỡ từ chối?
Lý Đan kéo Vương Nhan đến trước mặt một nam sinh.
"Trương Dịch, bọn tôi có thể chen hàng ở đây được không?" Vương Nhan cười hỏi.
Cô quen biết Trương Dịch này, là học sinh lớp 12A9.
Bạn trai của Lý Đan là Trương Kỳ.
Thật ra, cuộc đối thoại vừa rồi giữa Trình Hành và Vương Nhan đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.
Trình Hành, Trần Thanh, bạn gái của Trương Kỳ là Lý Đan, thêm cả Vương Nhan có ngoại hình xinh xắn.
Mỗi người bọn họ đều là tâm điểm chú ý, huống hồ bây giờ tất cả lại tụ tập tại đây.
Nếu như là trước kia, Lý Đan muốn chen hàng ở đây, thì chắc chắn cậu ta sẽ không dám không đồng ý.
Nhưng lúc này, người sáng suốt đều nhìn ra được Trình Hành vừa mới xảy ra mâu thuẫn với bọn họ.
Bạn trai của Lý Đan đúng là rất giỏi, Vương Nhan cũng thật sự rất xinh đẹp, Trần Thanh cũng được xem là một trong những nữ sinh xinh đẹp nhất trường, thậm chí có thể coi là hoa khôi, hơn nữa gia thế của Trần Thanh cũng không tầm thường.
Nhưng mà bọn họ vừa mới xảy ra mâu thuẫn với Trình Hành.
Trình Hành vừa mới từ chối cho bọn họ chen hàng, vậy mà bây giờ bọn họ lại chạy đến chỗ cậu ta, còn nói cái gì mà không chen ở đây thì không chen được chỗ khác.
Nếu như bây giờ cậu ta cho bọn họ chen hàng, vậy chẳng phải là đang tát vào mặt Trình Hành sao?
Trong Nhất Trung này, dám tát vào mặt Trình Hành trước mặt bao nhiêu người như vậy thì thật sự là chưa có ai.
Hơn nữa, nhà Trình Hành lại giàu, hắn rất phóng khoáng, lại còn rất nghĩa khí.
Đắc tội với Lý Đan chẳng khác nào đắc tội với Trương Kỳ.
Nếu như cậu ta từ chối, thì sau này chắc chắn bọn họ sẽ không dám tìm Trình Hành gây sự, nhưng mà muốn gây sự với cậu ta thì dễ như trở bàn tay!
Cho nên lúc này, Trương Dịch đứng đực ra đó, mồ hôi túa ra như tắm.
Còn những người xung quanh thì đều đang hóng hớt xem Trương Dịch sẽ xử lý như thế nào.
Thấy Trương Dịch đứng đực mặt ra, mãi không nói gì, sắc mặt Lý Đan càng lúc càng khó coi.
Thực ra, trong số những người đang xếp hàng, có rất nhiều người là người quen của cô, thậm chí có hai người là bạn cùng lớp, nhưng Lý Đan sợ bọn họ sẽ vì nể mặt Trình Hành mà từ chối mình, cho nên cô mới cố tình tìm đến Trương Dịch là bạn trai của bạn mình.
Nhưng cô không ngờ rằng, ngay cả Trương Dịch cũng không nể mặt mình.
Lần này thì cô mất mặt thật rồi, Lý Đan cười lạnh nói: "Được lắm, Trương Dịch, cậu cứ chờ đấy."
"Vẫn còn chưa đủ sao? Chỉ là một cái bánh kẹp thịt thôi mà, có cần phải như vậy không?"
Đúng lúc này, Trần Thanh từ nãy đến giờ vẫn im lặng bỗng bước tới, lạnh lùng nói với Lý Đan và Vương Nhan: "Cả hai, về trường với mình."
Lý Đan còn muốn nói gì đó, nhưng Vương Nhan đã kéo cô ta lại.
Lý Đan nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Trần Thanh, đành ngậm ngùi im lặng.
Hai người đi theo Trần Thanh rời khỏi.
Mọi người thấy vậy đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi Trần Thanh tỏa ra khí thế thật đáng sợ.
Rất nhiều người đều là lần đầu tiên nhìn thấy nữ thần Trần Thanh nổi giận.
Màn chạm trán thứ hai sau vụ việc ở sân bóng rổ giữa Trình Hành và Trần Thanh cuối cùng cũng kết thúc sau khi Trần Thanh rời đi.
Rất nhiều người đều cảm thấy vô cùng hưng phấn, bản thân được chứng kiến màn chạm trán lần này, lát nữa quay về trường lại có chuyện để bàn tán rồi.
Còn Trương Dịch lúc này thì vẫn còn đang đứng ngây người ra đó.
Lần này xem như cậu ta tiêu đời thật rồi.
Hôm nay cậu ta không nên đến trường, lẽ ra nên bắt chước giọng nói của người nhà gọi điện xin nghỉ cho cậu ta một ngày, sau đó đến tiệm net chơi game cả ngày mới đúng chứ.
Mua được bánh kẹp thịt, Trương Dịch thất hồn lạc phách đi trên đường.
Đúng lúc này, bỗng có người vỗ vai cậu ta.
Trương Dịch quay đầu lại, thì thấy Chu Viễn đang đứng bên cạnh mình.
"Đừng sợ, Trình ca nhờ tôi nhắn với cậu, ở Nhất Trung này, không ai dám bắt nạt cậu đâu." Chu Viễn cười nói.