Chương 3: Chao Xìn! 2010

Chương 3: Kiếp trước (3)

Trình Hành hồi cao trung là học sinh cá biệt nhất trường, ngoại trừ học hành tử tế ra, chuyện gì hắn cũng không ngại thử, còn Khương Lộc Khê là lớp trưởng, người mà cô ấy ghét nhất chính là loại học sinh như Trình Hành.

Đánh nhau với học sinh trường khác, viết thư tình cho bạn nữ, yêu sớm, hút thuốc, uống rượu.

Theo Khương Lộc Khê, những chuyện đó cũng không phải là chuyện một học sinh nên làm.

Nhưng Trình Hành đều vi phạm vào hết.

Bởi vậy Trình Hành biết rõ, loại người như hắn không thể nào vay được tiền của Khương Lộc Khê.

Hơn nữa, gia đình Khương Lộc Khê cũng không khá giả, cô ấy không giống như Trần Thanh, tiền tiêu vặt mỗi tháng đều có một hai vạn. Nhưng cuối cùng sau khi Khương Lộc Khê xem sổ khám bệnh của mẹ Trình Hành xong, tối hôm đó đã chuyển tiền cho hắn.

Trình Hành còn cố ý hỏi Khương Lộc Khê tại sao lại cho hắn vay tiền.

Lúc đó, Khương Lộc Khê mới ra trường hai năm, tiền lương cũng không cao, mười vạn tệ này, chắc cũng là hơn nửa số tiền cô ấy tiết kiệm được, lúc đó cô ấy làm việc ở Hải Thành, mà tiền thuê nhà cũng như giá vật chất ở Hải Thành không hề rẻ.

Đối mặt với người như Trình Hành, lại dùng hơn phân nửa gia sản trên người mình đi giúp đỡ, lúc ấy Trình Hành nghĩ mãi mà không rõ.

Mà đáp án Khương Lộc Khê đưa cho Trình Hành lại rất đơn giản.

"Lúc tôi bị đám người Tôn Kỳ bắt nạt, cậu đã từng giúp tôi, giờ chúng ta đã thanh toán sòng phẳng, không ai nợ ai nữa."

Nghe được đáp án này, Trình Hành khi ấy lập tức trầm mặc.

Hắn không ngờ, Khương Lộc Khê sở dĩ giúp hắn, dùng số tiền tích góp hai năm đi giúp hắn, chỉ vì chuyện nhỏ này. Nếu như đây cũng coi là giúp đỡ, vậy Trình Hành thời đi học đã giúp đỡ vô số người.

Trong lớp của bọn họ, chỉ cần có ai bị người lớp khác hoặc trường khác bắt nạt, Trình Hành đều sẽ ra mặt, bởi vì thời niên thiếu bồng bột, hắn cảm thấy mình là đầu gấu lớn nhất trường này, nên người lớp hắn không thể bị người ngoài bắt nạt. Hắn đã từng vì ghen tuông hoặc giúp Trần Thanh đòi lại công bằng mà đánh nhau rất nhiều lần.

Thật ra chuyện giúp đỡ Khương Lộc Khê, hắn nhớ rõ, lần đó cũng không tính là giúp.

Bởi vì hắn đã biết trước chuyện Tôn Kỳ muốn bắt nạt Khương Lộc Khê vào tối hôm đó, cũng như chuyện này còn liên quan đến Trần Thanh, vốn dĩ Trình Hành cũng sẽ không quản chuyện này do Trần Thanh.

Nhưng hôm đó tan học muộn, đúng lúc nhìn thấy Khương Lộc Khê bị bắt nạt, bộ dáng kiên cường không chịu thua của cô gái ấy trong mưa gió đã để lại ấn tượng rất sâu đối với Trình Hành.

Có lẽ vì không muốn lưu lại những hình ảnh khó coi trong ký ức thanh xuân của mình trước khi tốt nghiệp về một cô gái lạnh lùng mà trong trẻo như thần tiên, nên Trình Hành cuối cùng vẫn tiến lên giúp cô giải vây.

Lần cuối cùng gặp mặt Khương Lộc Khê là lễ kỷ niệm thành lập trường ba năm trước.

Lần cuối cùng nói chuyện với Khương Lộc Khê dừng lại ở sáu năm trước, khi hắn giúp đỡ cô ấy lúc gặp nạn.

Nhưng cũng chính hai lần này, khiến cho bóng hình ấy lưu lại trong ký ức của Trình Hành rất nhiều năm.

Hắn sẽ không bao giờ quên câu nói: "Lúc tôi bị đám người Tôn Kỳ bắt nạt, cậu đã từng giúp tôi, giờ chúng ta đã thanh toán sòng phẳng, không ai nợ ai nữa."

"Nào, Trình ca, lúc chúng ta học cao trung, nhờ có cậu, chúng tôi mới không bị người lớp khác bắt nạt, chỉ vì điều này, tôi phải kính cậu một ly, nào, cạn."

Tôn Ly nói xong, uống cạn một hơi.

Mọi người cũng nâng ly kính Trình Hành một ly.

Lúc này, Trình Hành cũng nâng ly cạn chén, ai mời cũng không từ chối.

Không biết vì sao, đã lâu lắm rồi Trình Hành không say khướt, lúc này chỉ muốn say một trận, quên hết muộn phiền.

Khi bữa tiệc kết thúc, tất cả mọi người đều chếnh choáng hơi men.

"Trình ca, cần tôi đỡ anh không?" Lúc này Chu Viễn hỏi.

"Không cần, mọi người về trước đi." Trình Hành đáp.

Chu Viễn dẫn bạn gái đi cùng, bản thân còn phải để bạn gái đỡ, Trình Hành làm sao để cho y đỡ được.

"Không sao, Chu Viễn, hai người về trước đi, tôi đỡ được rồi."

Lúc này, Vương Nhan bước tới đỡ Trình Hành.

Đầu óc Trình Hành hơi choáng váng, không còn cảm giác được người bên cạnh là ai, chỉ ngửi thấy một mùi hương nồng nàn xộc vào mũi, đợi đến khi xuống dưới lầu, bị gió thổi qua, đầu óc tỉnh táo lại một chút, mới phát hiện người đỡ mình là Vương Nhan.

Trình Hành né tránh đôi môi đỏ mọng sắp chạm vào mình của Vương Nhan một cách tỉnh bơ, gọi một chiếc taxi, sau đó ngồi vào trong, hắn đóng cửa xe, thắt dây an toàn, nói với Vương Nhan bên ngoài cửa sổ xe: "Muộn rồi, về nhà sớm đi."

Nhìn chiếc taxi biến mất trước mắt, Vương Nhan bĩu môi, thở dài một tiếng.

Xe taxi dừng lại ở khu chung cư, Trình Hành mệt mỏi lê bước về nhà.

Về đến nhà, Trình Hành nằm vật ra ghế sofa.

Hắn bật điều hòa, sau đó mở Douyin, lướt xem một cách ngẫu hứng.

Cuối cùng, ánh mắt Trình Hành dừng lại ở một video.

Bây giờ đã sắp đến tháng chín, các trường trung học trên cả nước đều đã khai giảng.

Đây là buổi dạ hội chào đón học sinh mới của một trường trung học thực nghiệm nào đó.

Trong video, nữ sinh đội mũ lưỡi trai màu đỏ, mặc áo sơ mi màu cam và váy kẻ caro màu xám.

Đôi chân thon dài trắng nõn không mặc quần, trên chân là đôi tất trắng và đôi giày thể thao màu trắng.

Nữ sinh đeo một cặp kính, hai bím tóc tết gọn gàng buông xuống trước ngực.

Vào khoảnh khắc này, Trình Hành bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng của Khương Lộc Khê trên người cô gái ấy.

Như thể trở lại buổi dạ hội tốt nghiệp năm lớp mười hai khi đó.

Ngày hôm ấy, Khương Lộc Khê với mái tóc đuôi ngựa đong đưa, cũng lên sân khấu thể hiện một ca khúc.

Có điều, cô gái trong video không xinh đẹp bằng Khương Lộc Khê.

Nhưng sân khấu trường học tràn ngập hơi thở thanh xuân, cùng với trang phục thanh thuần của nữ sinh và giọng hát trong trẻo, khiến Trình Hành bỗng chốc ngây người.

“Tôi sẽ dần dần trưởng thành, dưới ánh sáng của mặt trời, mặt trăng và các vì sao, thỉnh thoảng trò chuyện với cỏ cây.

Sau đó, tôi sẽ cưỡi gió, bay đến những chân trời góc bể, rơi xuống đất và bén rễ nảy mầm!

Hãy đợi tôi, trong thời gian trôi qua, mặc cho năm tháng cuốn trôi.

Tôi sẽ đón ánh trăng, sau khi bình minh ló dạng, đến trước khi hoàng hôn buông xuống!”

Lời bài hát rất hay, giọng hát cũng rất hay.

Trình Hành nghe một hồi, cảm giác mệt mỏi ập đến, dần dần chìm vào giấc ngủ say.