Chương 2: Kiếp trước (2)
Chuyện Trình Hành theo đuổi Trần Thanh năm cao trung, mọi người đều biết, Chu Viễn sợ nhắc đến Trần Thanh sẽ khiến Trình Hành nhớ lại chuyện cũ mà buồn, nên mới lên tiếng hòa giải.
Nhưng Chu Viễn không biết, dù nhiều năm trôi qua, khi nghe lại cái tên này, trong lòng Trình Hành cũng chẳng còn chút gợn sóng, thực tế, mấy năm trước, trong lễ kỷ niệm thành lập trường Nhất Trung An Thành, Trình Hành đã gặp lại cô ấy.
Vẫn xinh đẹp như xưa.
Nhưng lễ kỷ niệm đó, người để lại ấn tượng sâu sắc nhất với Trình Hành không phải cô ấy, mà là một nữ sinh khác trong lớp.
Đặng Khải ngồi bên cạnh Chu Viễn bỗng nhiên cười hỏi: "Hồi trước tôi có đọc được một câu trên mạng, thời học sinh của mỗi người, đều sẽ gặp được một người khiến cả thanh xuân của bạn phải kinh ngạc, nếu như thời cao trung của chúng ta cũng có người này, mọi người nghĩ sẽ là ai?"
"Tôi nghĩ là Trần Thanh."
"Không đúng, tôi nghĩ là Lý Nghiên lớp bên cạnh."
"Tôi nghĩ là Lý Tư lớp 11."
"Tôi nói một người, đảm bảo mọi người đều đồng ý." Bỗng có người lên tiếng.
"Ai?" Mọi người hỏi.
"Khương Lộc Khê." Anh ta đáp.
Mọi người đều im lặng.
"Cô ấy, đúng là." Chu Viễn thở dài.
Đặng Khải nói: "Nếu dùng từ 'kinh diễm' thì đúng là chỉ có cô ấy, dù là Trần Thanh hay Lý Nghiên, chúng ta đều có thể tiếp xúc, nói chuyện, đùa giỡn. Còn Khương Lộc Khê, cả ba năm cao trung, hình như tôi chưa từng nói chuyện với cô ấy câu nào."
Tôn Ly ngồi đối diện Chu Viễn gật gù: "Trong lớp chúng ta, có người bình thường chẳng nói chuyện bao giờ, nhiều năm trôi qua cũng sớm đã quên rồi, nhưng chỉ có Khương Lộc Khê có khả năng khiến những người từng gặp cô ấy, cả đời này khó lòng quên được."
"Tôn Ly, cậu kết hôn rồi đó, không sợ vợ nghe được câu này hả?" Chu Viễn cười trêu chọc.
"Nói thật lòng thôi, với lại mụ ấy cũng không có ở đây."
Tôn Ly nói xong lại cười: "Cậu cũng đừng giả vờ, năm đó lúc cô ấy hỏi bài tập, cậu đỏ mặt tía tai, đầu cũng không dám ngẩng lên."
Một nữ sinh tên Lý Lệ thở dài: "Chỉ tiếc là, một người tốt như vậy, tại sao lại quyết định xuất gia, còn nói cả đời này sẽ không kết hôn, muốn làm một cư sĩ, chuyên tâm nghiên cứu Phật pháp."
"Cái gì? Khương Lộc Khê xuất gia?" Đặng Khải kinh ngạc.
Tin tức này đối với Đặng Khải mà nói, thật sự quá mức sốc.
"Hửm, cậu chưa biết sao? Tin này năm ngoái đã truyền ra rồi, chính là mùa hè năm ngoái, cũng khoảng thời gian này, Khương Lộc Khê tuyên bố quy y cửa Phật, ở nhà tu hành, trở thành nữ cư sĩ."
Chu Viễn đáp.
"Thật hay giả vậy?" Đặng Khải gãi đầu, vẫn còn chưa dám tin.
"Thật chứ sao, cậu còn dùng mạng 2G hay sao vậy? Năm ngoái chuyện cô ấy xuất gia còn lên cả hot search Douyin nữa mà." Chu Viễn nói.
Đặng Khải lắc đầu: "Trước đây nghe nói cô ấy theo đạo Phật, nhưng không ngờ lại thật sự xuất gia!"
Lý Lệ nói: "Lúc mới biết chuyện, bọn tôi cũng rất sốc, năm ngoái, khi đó sự nghiệp của cô ấy đang lên như diều gặp gió, sếp nữ của Thân Lợi còn coi cô ấy như người thừa kế mà bồi dưỡng, gần như hoạt động gì cũng dẫn cô ấy theo, ai ngờ đâu lúc đó cô ấy lại tuyên bố từ chức, sau đó tuyên bố xuất gia."
"Nếu như cô ấy không từ chức, hoặc là không chọn xuất gia, thì chẳng bao lâu nữa, cô ấy có thể sẽ trở thành người nổi tiếng nhất từ An Thành chúng ta đi ra."
Vương Nhan nói với vẻ ngưỡng mộ.
"Đúng vậy, có thể từ bỏ tất cả mọi thứ vào thời điểm đó, tuyên bố từ chức xuất gia, cần phải có nghị lực lớn đến nhường nào, phải buông bỏ biết bao nhiêu danh lợi! Cô ấy xem những thứ này thật nhẹ nhàng làm sao." Đặng Khải cảm thán.
"Nhưng chuyện không kết hôn, thật đáng tiếc." Có người nói.
Chuyện Khương Lộc Khê xuất gia, dù thảo luận lại một lần nữa, vẫn khiến mọi người không khỏi tiếc nuối.
Một cô gái xinh đẹp rạng ngời cả tuổi thanh xuân của bọn họ, cuối cùng lại chọn con đường xuất gia.
Điều này làm sao khiến bọn họ không tiếc nuối cho được.
"Nên chung quy lại, cô ấy không phải người cùng một thế giới với chúng ta, mà Trình Hành, lần trước kỷ niệm ngày thành lập trường cậu cũng đi mà, phải không?
Nghe nói Khương Lộc Khê cũng đến, cậu nói chuyện với cô ấy không? Nói đến cũng lạ, từ hồi tốt nghiệp cao trung đến giờ, chúng ta chưa gặp lại cô ấy lần nào." Tôn Ly hỏi.
"Không." Trình Hành lắc đầu.
Ba năm trước, trường Nhất Trung tổ chức lễ kỷ niệm, nhà trường mời rất nhiều người nổi tiếng đã từng học tập tại đây, trong số năm người được mời của khóa bọn họ, chỉ riêng lớp họ đã có Trình Hành, Khương Lộc Khê và Trần Thanh.
Gặp lại Trần Thanh, trong lòng Trình Hành đã chẳng còn chút cảm xúc nào.
Ngược lại khi gặp Khương Lộc Khê, khiến hắn nhớ lại rất nhiều chuyện.
Gia đình Trình Hành ở thời học sinh cũng không đến nỗi nào, thậm chí còn được coi là khá giả ở An Thành, nhưng đến năm mười bảy tuổi, gia đình hắn xảy ra biến cố.
Nhà dột còn gặp mưa.
Năm sau, mẹ hắn vì lao lực nhiều năm mà đổ bệnh phải nhập viện.
Lúc đó nhà hắn rất cần tiền phẫu thuật, Trình Hành đi vay mượn khắp nơi mà vẫn không đủ mười vạn tệ cuối cùng, những người bạn từng chơi thân đều tránh xa khi gia đình hắn gặp chuyện, nào còn ai dám cho hắn vay tiền nữa.
Bạn bè không được, Trình Hành đành phải tìm đến bạn học, nhưng những người bạn chơi khá thân hồi cao trung, ngoại trừ Chu Viễn đưa số tiền hai vạn tệ dành dụm được trong hai năm đi làm thêm cho hắn, thì chẳng còn vay tiền ai được nữa.
Kể cả Trần Thanh.
Lúc Trần Thanh học đại học, Trình Hành vẫn giữ liên lạc với cô ấy, nhưng sau khi cô ấy tốt nghiệp thì ít liên lạc hơn.
Lúc đó Trình Hành hỏi vay tiền Trần Thanh, Trần Thanh nói mười vạn tệ nhiều quá, nếu là một, hai vạn tệ thì cô ấy có thể cho vay. Đó là lần cuối cùng bọn họ nói chuyện với nhau trong vài năm sau đó.
Sau đó nữa chính là lễ kỷ niệm thành lập trường ba năm trước.
Trần Thanh chủ động đến chào hỏi hắn, hai người cũng nói chuyện phiếm vui vẻ một lúc.
Chỉ là lúc đó nói những gì, Trình Hành đã ném ra khỏi đầu từ lâu.
Sau khi vay tiền Trần Thanh thất bại, Trình Hành gần như đã vay mượn hết những người có thể vay.
Lúc gần như tuyệt vọng, Trình Hành liên lạc với người mà hắn cho là sẽ không bao giờ cho mình vay tiền.
Người đó chính là Khương Lộc Khê.