Chương 910: Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch)

Từ đầu tới cuối Trang Đường đều nhắm mắt, khoảnh khắc Cung Thiên lên võ đài, kết cục với Trang Đường mà nói đã được định sẵn, Hàn Tam Thiên ngoại trừ con đường chết thì không còn lựa chọn nào khác, quá trình nhàm chán như vậy với ông ta mà nói không có gì đáng để quan sát, còn chẳng bằng nhắm mắt dưỡng thần

"Anh ta làm được thật không?"

"Nhà Nam Cung chúng ta, bây giờ chỉ có thể dựa cả vào anh ta." "Nếu thua, e rằng nhà chúng ta không còn cơ hội tiến vào bên kia nữa."

Tim của mỗi người đã nhảy tới cổ, đối với

những người không cạnh tranh vị trí chủ nhân nhà Nam Cung mà nói, bọn họ hy vọng Hàn Tam Thiên thắng hơn, dù sao vinh dự của gia tộc cũng là vinh dự của bọn họ, gia tộc càng lợi hại, thân phận của bọn họ bên ngoài tất nhiên cũng mạnh hơn theo.

Có điều trừ Nam Cung Yến ra, gã là người duy nhất hi vọng Hàn Tam Thiênchết, bởi vì chỉ khi Hàn Tam Thiên chết, gã và Nam Cung Chuẩn mới có thể cùng đứng ở điểm xuất phát tranh giành vị trí chủ nhân nhà Nam Cung lần nữa.

Lúc này, thế công của Cung Thiên đã tới, Hàn Tam Thiên cũng giơ nắm đấm lên, hiển nhiên định cứng đối cứng với Cung Thiên.

Khi Cung Thiên nhận ra ý đồ của Hàn Tam Thiên, vẻ mặt anh ta trở nên trào phúng, loại rác rưởi này mà cũng dám ra quyền với anh ta!

"Một quyền này, tao muốn tay phải của mày bị phế hoàn toàn!" Cung Thiên hét lên.

Trong chớp mắt, hai nắm đấm chạm vào nhau, thời gian và không gian dường như đông lại ngay lập tức.

Ai cũng nhìn chằm chằm vào võ đài, vội vã muốn biết kết quả so quyền.

Nhưng hai người trên võ đài giống như đã đông cứng lại, không ai di chuyển.

Chỉ là mấy giây, nhưng với người nhà Nam Cung mà nói lại như chịu đựng cả thế kỷ. Đặc biệt là Nam Cung Bác Lăng, ông ta cảm giác mấy giây này như thể đã trôi qua hơn nửa đời người, đằng đẵng dằng dặc.

Lúc toàn bộ không gian yên tĩnh lại, Trang Đường cũng cảm nhận được bầu không khí bất thường, không nhịn được tò mò mở mắt ra.

Chứng kiến tình huống trên võ đài, Trang Đường lập tức nhíu mày.

Theo tư thái của hai người xem ra, chắc hẳn bọn họ đã so quyền rồi.

Nhưng Hàn Tam Thiên vẫn còn đứng trên võ đài, điều này khiến ông ta cảm thấy hơi vô lý.

Cung Thiên bộc phát sức mạnh đủ để khiến tay phải của Hàn Tam Thiên nát bấy trong nháy mắt, sao anh có thể như không có sao mà đứng đó?

Chẳng lẽ, Cung Thiên cố tình giữ sức sao?

Đúng lúc này, cuối cùng Hàn Tam Thiên cũng lùi một bước, còn Cung Thiên thì đứng tại chỗ.

Chênh lệch một bước, cho thấy Hàn Tam Thiên đã thua.

Lúc này trong lòng Hàn Tam Thiên vô cùng hoảng sợ, từ khi đạt được sức mạnh này, Hàn Tam Thiên tự nhân không ai có thể chống lại anh ở mặt này, nhưng Cung Thiên không chỉ làm được mà còn ép anh

phải lùi bước.

Chuyện này cần phải có loại sức mạnh thế nào mới làm được.

Quả nhiên, bên kia trong miệng ông Viêm, đúng là không đơn giản.

Trong lúc trong lòng Hàn Tam Thiên hoảng sợ, sao Cung Thiên lại không cảm thấy thế chứ?

Anh ta cực kỳ tự tin có thể một quyền phế Hàn Tam Thiên, nhưng kết quả bày ra trước mặt anh ta hiện tại lại là Hàn Tam Thiên chỉ lùi về sau một bước mà thôi, hơn nữa trông anh cũng không bị thương quá nặng.

Đây là kết quả Cung Thiên không thể nào chấp nhận được, con kiến mà trong mắt anh ta có thể một tay bóp chết, bây giờ chỉ lùi một bước mà thôi, sao có thể như vậy!

"Cung Thiên, không bải ta đã nói với con đừng lãng phí thời gian hả?" Trang Đường bất mãn nói, ông ta không nhìn thấy quá trình nên nghĩ rằng Cung Thiên đã nương tay với Hàn Tam Thiên.

Cung Thiên nghe Trang Đường chất vấn, hiểu ý của Trang Đường.

Nhưng anh ta thật sự không nương tay, anh ta cũng muốn một quyền kết liễu Hàn Tam Thiên, mau chóng chấm dứt chuyện nhàm chán này.

Nhưng trên thực tế, anh ta đã dùng hết toàn bộ sức mạnh, hận không thể giết Hàn Tam Thiên, chỉ là anh ta không làm được mà thôi.

"Con còn đứng ngây ra đó làm gì, con không biết thời gian của ta quý giá bao nhiêu hả?" Trang Đường thấy Cung Thiên không có phản ứng, nổi giận nói.

Cung Thiên hít sâu một hơi, tay phải vẫn hơi tệ, đây là di chứng do phản lực mang tới.

"Không ngờ rằng, mày thật sự khiến tao có chút ngoài ý muốn đó." Cung Thiên nghiến răng nghiến lợi nói, anh ta không thể nào mất mặt trước mặt Trang Đường, nếu không, Trang Đường có thể vứt bỏ tên đồ đệ là anh ta bất kỳ lúc nào.

"Anh cũng khiến tôi rất bất ngờ, xem ra tôi đã thiếu cảnh giác rồi, không nên chừa sức." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Sắc mặt Cung Thiên tái xanh, câu này của Hàn Tam Thiên với anh ta mà nói chính là sỉ nhục to lớn, chỉ là một phế vật mà thôi, vậy mà dám sỉ nhục anh ta?

"Đáng lẽ mày có thể giữ lại cái mạng nhỏ của mình, nhưng hiện tại, chắc chắn mày phải chết." Vừa dứt lời, Cung Thiên đã phát động công kích lần thứ hai với Hàn Tam Thiên.

Trọng tâm của Hàn Tam Thiên thấp xuống một chút, dùng trạng thái tốt nhất tiếp đòn tấn công của Cung Thiên.

Lần này, Trang Đường không nhắm mắt nữa, ông ta muốn xem thủ cuối cùng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Từ đối thoại của hai người, có vẻ như Cung Thiên đã dùng hết toàn lực, nhưng cũng không chiếm được quá nhiều ưu thế, chỉ là Trang Đường không tin, ông ta không tin một người ở chỗ này như Hàn Tam Thiên lại có thể cản được tấn công của Cung Thiên.

"Để tôi xem kỹ thực lực của cậu, khí đối đầu với Cung Thiên, cậu có tư cách nương tay thật không?" Mắt Trang Đường sáng như đuốc nhìn chằm chằm Hàn Tam Thiên nói.

Hàn Tam Thiên không nương tay, đối mặt

kẻ mạnh như Cung Thiên, anh nào dám Có chút thờ ơ, nói vậy là để cố ý kích thích Cung Thiên khiến anh ta mau chóng phát động công kích lần hai, tránh để Cung Thiên tụ lực quá lâu.

Tuy rằng tay phải của anh cũng bị di chứng do phản lực, nhưng do anh đã lui ra sau để hóa giải lực còn thừa, vì vậy trạng thái của anh hiện tại tốt hơn Cung Thiên, chút ưu thế này, có lẽ có cơ hội khiến kết quả trở nên khác biệt, Hàn Tam Thiên nhất định phải tóm lấy cơ hội này.

Cung Thiên trên võ đài thế công vô cùng hung mãnh, trong mắt người khác, Hàn Tam Thiên đã hoàn toàn rơi vào tình huống bị áp chế.

Nam Cung Yến hưng phấn âm thầm xoa tay, đây là kết quả gã muốn nhìn thấy, tốt nhất Cung Thiên có thể trực tiếp giết Hàn Tam Thiên, giúp gã diệt trừ đối thủ này.

Mồ hôi trên trán Nam Cung Bác Lăng càng ngày càng nhiều, giống như ở trong phòng tắm hơi, có lau kiểu gì cũng không sạch, bởi vì vào thời điểm then chốt này, ông ta cả thở cũng cẩn thận từng li từng tí, giây phút hồi hộp nhất đời lão già này có lẽ là vào lúc này.

Trang Đường thì ngược lại, ông ta không còn vẻ mặt thoải mái thích thú lúc trước mà khá nghiêm túc.

Nhìn từ mặt ngoại, quả thực Cung Thiên có ưu thế không tệ, nhưng loại ưu thế này căn bản không thể xảy ra.

Nếu Cung Thiên nghiền áp được Hàn Tam Thiên thì Hàn Tam Thiên đã chết từ lâu rồi, sao còn có cơ hội đánh lại với Cung Thiên chứ?

Hơn nữa Trang Đường có thể nhìn thấy vài thứ người khác không thể thấy.

Ưu thế của Cung Thiên đến từ việc Hàn Tam Thiên liên tục tránh né, nói cách khác, tới tận bây giờ Hàn Tam Thiên căn bản chưa ra tay, điều này với Cung Thiên mà nói không phải một tin tức tốt.

Thể lực của con người là có hạn, Cung Thiên đang liên tục lãng phí, nhưng không tạo thành bất kỳ công kích có tính uy hiếp nào với Hàn Tam Thiên

Hàn Tam Thiên dĩ dật đãi lao, thể lực của anh sẽ luôn ở trạng thái cao nhất, chỉ cần bị anh bắt trúng cơ hội, một kích chiến thắng cũng không phải chuyện không thể?

Rốt cuộc Trang Đường cũng biết, quyền vừa rồi không phải Cung Thiên nương tay, mà là vào lúc so quyền, Cung Thiên căn bản không chiếm được lời, chỉ là ông ta không thấy quá trình, chỉ thấy kết quả nên mới nghĩa Cung Thiên nương tay.

"Cậu là ai, sao lại có thực lực mạnh như vậy!" Trang Đường thấp giọng lầm bầm, trong giọng nói lộ ra không dám tin.

Thiên Khải không phải là không có người

thế tục biến thành kẻ mạnh, nhưng đó là sau khi tiến vào Thiên Khải, trải qua

huấn luyện chuyên môn mới có thể đạt được.

Còn Hàn Tam Thiên cả Thiên Khải là gì cũng không biết, lúc này vậy mà có thể ngang sức ngang tài với Cung Thiên.

Trong đầu Trang Đường không nhịn được nảy lên một suy nghĩ.

Nếu để Hàn Tam Thiên tiến vào Thiên Khải, hơn nữa tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp, vậy thực lực của anh sẽ biến thành thế nào, mà Cung Thiên, còn cơ hội áp chết anh không?

Trang Đường vô thức lắc đầu, trong lòng thực sự đã gạt bỏ cơ hội của Cung Thiên.

"Haiz, xem ra, anh ta vẫn thua, vậy mà bị đánh tới cơ hội đánh trả cũng không có."

"Hại chúng ta mừng hụt một trận, còn thật sự cho rằng anh ta có cơ hội thắng."

"Nghe nói anh ta là cháu trai của Nam Cung Thiên Thu, quả nhiên giống với bà nội của mình, đều là phế vật vô dụng, không đáng để chúng ta đặt kỳ vọng."

Tục ngữ nói người tay ngang xem náo nhiệt, những người nhà Nam Cung kia chỉ có thể thấy mặt ngoài Hàn Tam Thiên bị áp chế, lại không hiểu được mục đích của Hàn Tam Thiên là dĩ dật đãi lao", vì vậy bọn họ cho rằng, nhất định Hàn Tam Thiên sẽ thua, dẫn tới bắt đầu trào phúng chế diễu Hàn Tam Thiên.

(*) là một loại hình chiến thuật “phòng thủ”, lấy phòng thủ làm chủ đạo, tránh mũi nhọn tấn công để chờ cơ hội phản công.